- "Nàng....đây là đang xấu hổ sao? Hửm?"
- "Ta không....không xấu hổ! Không đùa nữa, ta muốn đi ngủ!!" nàng nhanh chóng lên giường cuộn chăn lại.
- "Ta ngủ ở đây có được không?"
Không thấy nàng trả lời Mộ Lăng Trì cũng không cần dò xét ý kiến nàng nữa, coi như nàng đã ngầm đồng ý. Nằm lên giường, hắn ôm chặt nàng.
- "A... Mộ Lăng Trì ngươi...ư...khó thở...bỏ."
- "Ta xin lỗi, tại ta lích động quá. Nàng không sao chứ?"
- "Hộc....hộc! Cả nhà ngươi mới không sao."
Mộ Lăng Trì vén nhẹ vài lọn tóc đang vương vấn trên khuôn mặt nàng, chụm trán hai người vào nhau rồi khẽ nói
- "Thực ra, Hạ Thanh Lan ấy, ta không có làm gì cô ta cả! Lúc đó ta chỉ đứng yên để vận công giúp kiểm soát xuân dược trong cơ thể mà thôi. Còn cô ta, ta đã cho người đem vứt ở một nơi xa vắng rồi cho thêm mấy tên vô lại cưỡng bức nàng ta đó."
Đông Phương Nhược Như nghe Mộ Lăng Trì giải thích thì ngớ người ra, hắn vậy mà giải thích với nàng. Càng lúc măth Nhược Như càng đỏ lên như quả cà chua
- "Tại...cần...cần gì mà phải giải thích với ta chứ?"
- "Vì ta không muốn nàng hiểu lầm. Vì ta muốn cho nàng biết ta yêu nàng rất nhiều. Đặc biệt là.." Mộ Lăng Trì ghé sát tai Nhược Như rồi thổi nhẹ "cơ thể này của ta chỉ có thể cho nàng".
- "Ngươi!...Ngươi!..Vô lại, lưu manh"
- "Phì! Nàng đây là đang xấu hổ hay sao?"
Mộ Lăng Trì nở một nụ cười đầy yêu nghiệt khiến cho Nhược Như không nhừng trở nên xấu hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dang-yeu-cua-ta-quan/959024/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.