Nghe đến đây sắc mặt của hai cha con vô cùng ngạc nhiên xen lẫn nghiêm trọng.
- "Cái gì cơ? Con/muội đang nói đùa đúng không? Đừng có đức như vậy chứ, không vui chút nào đâu!"
- "Hai người nghe ta nói hết cái đã. Thực ra ta là một người đến từ thế giới khác vì một chút sơ xảy mà đã xuyên tới thế giới này,mà lại trùng khớp với lúc Đông Phương Nhược Như chết nên ta có thể gọi là mượn xác hoàn hồn!"
Nhìn kĩ sắc mặt đang vô cùng thờ thẫn của hai người, vô cùng khó coi xen lẫn chút sợ hãi.
Đông Phương Thiết cố trấn tĩnh như chưa nghe thấy mà cười xuề xòa:
- "Haha, muội muội đừng có giỡn nữa!
Chưa kịp dứt lời Đông Phương Ngọc đã tiếp ngay lời:
- "Vậy chuyện hôm tiệc hội. Thảo nào con gái của ta trước giờ nhút nhát làm sao có thể tự tin, gan bạo như vậy. Còn lời nói bất kính kia với vương gia nữa, sao có thể là Nhược Như!"
- "Cha, người nói gì vậy. Sao lại cùng đùa cái này với muội muội chứ?" Đông Phương Thiết như chưa tin vào những gì mà mình nghe thấy, cố gắng chối bỏ.
- "Ta xin lỗi!" Đông Phương Nhược Như nói. "Mặc dù biết là chuyện ngoài ý muốn nhưng ta không muốn dấu hai người chuyện này. Dẫu sao hai người cũng là người thân nhất của cô ấy, ta không muốn sống dưới sự quan tâm của người khác không thuộc về mình."
Đông Phương Thiết chết lặng tại chỗ, cảm giác những gì vừa nghe thật sự quá sốc rồi. Đông Phương Ngọc còn hỏi thêm:
- "Chuyện này có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-dang-yeu-cua-ta-quan/959003/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.