Cửa bị đẩy ra, trong bóng tối Sở Kính nghe thấy tiếng đóng cửa.
Tiếng bước chân chậm rãi truyền đến, rón ra rón rén như sợ đánh thức ông ta.
Nhưng lần này, Thương Mai không nhìn ông ta rồi đi ra ngay mà đốt một ngọn đèn dầu, sau đó yên lặng ngồi bên giường.
Ông ta không thể giả vờ ngủ được nữa nên mở mắt ra.
Ánh sáng của ngọn đèn dầu rất yếu, tim đèn rực cháy chiếu lên khuôn mặt cô càng thêm u ám.
"Sao con lại đến đây? Tối nay không đi khám bệnh sao?" Sở Kính hỏi.
Thương Mai lấy trong tay áo ra bộ kim châm: "Khám bệnh chứ, con vừa mới đi khám bệnh trở về, nhớ tới hôm qua không châm cứu cho người, nhân tiện nhớ ra nên tới đây."
"Châm cứu? Để ngày mai rồi đến không được hả."
“Không được, ngày mai con có rất nhiều chuyện, sợ sẽ quên mất.” Hộp thuốc của Thương Mai để ở Lý gia rồi, nhưng mà trong ống tay áo cô có một bộ kim châm cho nên có đổi bộ quần áo nào thì cũng có thể mang theo bên mình.
Cây kim châm nhỏ bé phát sáng dưới ánh đèn dầu, Sở Kính nhìn cô, luôn cảm thấy cô có chút khác thường, nhưng giữa lông mày vẫn mềm mại như cũ, không có một chút biến hóa nào.
Ông ta dò xét hỏi: "Con đã nhớ ra cái người đến vào ban ngày là ai rồi đúng không?"
“Nhớ, phụ thân của Hổ Đầu.” Thương Mai nói, trong mắt không có một chút cảm xúc.
“Hắn chưa chết, con có vui không?” Sở Kính lại hỏi tiếp.
“Hắn là phụ thân của Hổ Đầu, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800522/chuong-905.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.