Cửa được kéo ra, một nữ tử mặc quần áo màu xanh lá, dắt Hổ Đầu đi ra.
Cô vừa đi vừa cúi đầu chỉnh quần áo của Hổ Đầu, hơn nữa thay cậu bé lau mồ hôi trên trán, nói: “Chơi ác như vậy, cả người đầy mồ hôi rồi, quay về tìm nhũ mẫu thay quần áo.”
Nhũ mẫu là bà bác mà A Ngữ đại phu mời tới trông Hổ Đầu, tuổi tác rất lớn rồi, còn có hơi hồ đồ, cho nên Hổ Đầu đều có thể bắt nạt bà ta.
Hổ Đầu không dám không nghe lời của a nương, chuồn trở về.
Khoảnh khắc A Ngữ đại phu ngẩng đầu đó, ánh mắt chạm vào Mộ Dung Khanh, cả người cô như bị sét đánh.
Phản ứng của Mộ Dung Khanh, lại không lớn bằng cô.
Cô nhìn Mộ Dung Khanh, trong mắt lập tức đong đầy nước mắt: “Chàng... chàng còn chưa chết?”
Lời này, khiến Tần Châu và Nhu Dao đều như vây trong sương mù.
Cô mất trí nhớ, nhưng lại nhớ được lão thất?
Mộ Dung Khanh vốn còn đè nén sự kích động của mình, nghe thấy lời này, xông tới ôm cô vào lòng.
Sự trống rỗng trong đáy lòng hắn, bỗng chốc được lấp đầy.
Hắn không nghĩ tới sự nghi ngờ hiện nay của Tần Châu và Nhu Dao, Thương Mai đã quên đi tất cả mọi người, lại nhớ được hắn.
Chỉ cần cô còn nhớ được hắn, vậy thì cái gì cũng không quản nữa.
A Ngữ đại phu... Thương Mai giãy khỏi tay của hắn, dùng sức giãy ra, khóc rồi lắc đầu: “Không thể nào, ta tận mắt nhìn thấy chàng bị sói ăn rồi.”
Lời này, khiến Mộ Dung Khanh cũng bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800516/chuong-899.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.