Chương trước
Chương sau
Đại phu A Ngữ gạt tay Nhu Dao ra, quay người chạy vào trong.
“Phụ thân!”
Nhu Dao và Tần Châu nhìn nhau, nàng ta có phụ thân? Nàng ta không phải là Thương Mai?
Hạ Hòe Quân phụ thân của Thương Mai sớm đã chết rồi.
Nhu Dao rất thất vọng, nhưng mà Tần Châu nhanh chân đi theo vào trong.
Cửa sổ trong phòng mở he hé, ánh sáng từ cửa phòng và ánh sáng từ cửa sổ đủ để Tần Châu nhìn rõ người trên giường.
Đó là một người cho dù có hóa thành tro bụi nàng ta cũng sẽ không nhận lầm, nhưng mà, ông ta đã thay đổi rất nhiều.
Đại phu A Ngữ lấy chén thuốc dưới sàn lên, chất lỏng thuốc màu đen đang chảy ngoằn ngoèo trên đất.
“Phụ thân, con đã nói lát con sẽ quay lại cho người uống thuốc, sao người lại tự mình lấy chứ?”
Người trên giường nhìn Tần Châu, đôi mắt u ám, đục ngầu, hoàn toàn mất đi vẻ sắc bén và lạnh lùng năm đó, da mặt khô khốc gầy đi rất nhiều, cả người dường như chỉ còn lại một lớp da, giống như một người già đã đến tuổi gần đất xa trời.
Tần Châu nhìn dưới lớp chăn mỏng, nơi hai chân của ông ta, không có gì cả.
Một đời đế vương, lại có kết cục như vậy.
“Ngươi gọi ông ta là phụ thân?” Ánh mắt Tần Châu lạnh băng nhìn Sở Kính.
“Phụ thân, hai vị này đến tìm người, nhưng mà đã tìm lầm người rồi.” Đại phu A Ngữ giới thiệu nói.
Sở Kính nói từ từ, âm thanh khàn khàn khó nghe: “A Ngữ, con ra ngoài trước, ta nói chuyện với hai vị khách quý này.”
Đại phu A Ngữ hoài nghi nhìn Tần Châu, nếu như không nhìn lầm, đáy mắt nàng ta tràn đầy sự căm hận và tức giận?
Có vẻ như người nằm trước mắt nàng ta, có mối thù không đội trời chung với nàng ta.
“Các người thật sự quen biết nhau sao?” Đại phu A Ngữ hỏi.
“Nhiều năm trước gặp qua.” Sở Kính nói.
Đại phu A Ngữ nhìn ra Tần Châu và Nhu Dao có thái độ thù địch, vốn không muốn ra ngoài, nhưng có dược đồng đến tìm, bảo có bệnh nặng, đại phu A Ngữ liền vội vàng ra ngoài.
Sau khi đại phu A Ngữ ra ngoài, Sở Kính đuổi dược đồng dẫn đường đi.
Sau khi cửa đóng lại, Tần Châu từ từ ngồi xuống ghế, lạnh lùng nói: “Không ngờ ông ẩn nấp ở đây, ông đúng là rắn chết vẫn còn nọc độc mà!”
Sở Kính từ từ giở tấm chăn ra, chỉ thấy nơi hai chân ông ta, đúng là không có gì cả.
Tần Châu nhìn một cái, lại nhìn ông ta: “Thì sao chứ? Chết rồi cũng không có gì quá đáng.”
Sở Kính từ từ nói: “Đúng vậy, có chết cũng không quá đáng.”
Ông ta thở dài một hơi: “Rốt cuộc các người đã tìm tới.”
“Hoàng thượng dễ tìm thật đấy.” Nhu Dao tức giận nói.
“Hoàng thượng?” Sở Kính nhìn Nhu Dao, sau đó nhìn Tần Châu, châm biếm nói: “Nàng ta mới là hoàng thượng, không phải sao?”.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
“Nói, tại sao ông lại giấu Thương Mai ở đây? Ông rốt cuộc đã làm gì nàng ta? Nàng ta không quen biết chúng tôi, còn gọi ông là cha, ông đúng là không có liêm sỉ, ông có tư cách gì làm cha của nàng ta.”
“Phụ thân ruột của nàng ta, thì có tư cách làm cha của nàng ta sao?” Sở Kính lạnh lùng nói.
“Phụ thân ruột của nàng ta không có tư cách, ông cũng không có!” Gân trán của Tần Châu nổi lên, có thể thấy đã rất tức giận, nhưng mà nàng ta kìm nén lại.
Đáy mắt của Sở Kính, cũng có sự tức giận và nỗi căm ghét như vậy, đối với Tần Châu nữ nhân đã cướp đoạt giang sơn của ông ta, ông ta lại bại trong tay một nữ nhân.
Điều khiến ông ta không thể chấp nhận nhất là, bây giờ nàng ta với dáng vẻ kẻ chiến thắng đứng trước mặt ông ta, mà ông ta phải giở tấm chăn ra để nàng ta nhìn thấy đôi chân bị cụt của bản thân, để có sự đồng cảm của nàng ta, tha cho ông ta một con đường sống.
Thắng làm vua thua làm giặc, ông ta là giặc, nhưng vốn dĩ, ông ta là vị vua đó.
Thân phận thay đổi, tức giận nhục nhã, bản năng tìm con đường sống, khiến máu toàn thân của ông ta đều chảy về não, cả khuôn mặt, đều trở thành màu tím.
Nhưng mà, ông ta vẫn còn một tấm át chủ bài.
Hạ Thương Mai!
Ông ta cố gắng ổn định hơi thở của mình, kìm nén cơn giận, đổi một cách nói lạnh lùng: “Ngươi đi nói với nàng ta, nàng ta tên là Hạ Thương Mai, dùng tất cả mọi cách của ngươi để khiến nàng ta nhớ lại chuyện trước kia, ta dám bảo đảm, không quá ba ngày, nàng ta sẽ tự vẫn mà chết.”
Tần Châu đấm một cái lên bàn, chiếc bàn ầm ầm sập xuống, nàng ta tức giận hét lớn: “Ông rốt cuộc đã làm gì nàng ta?”
So với cơn tức giận của Tần Châu, Sở Kính càng trở nên bình tĩnh: “Không phải là ta đã làm gì nàng ta, mà là bản thân nàng ta đã gặp phải chuyện gì, cặp song sinh nàng ta sinh ra, bị sói tha đi mất một đứa, vì chuyện này, nàng ta đã tự vẫn qua mấy lần, lần cuối cùng, nhảy xuống vực thẳm, không chết được, ta cứu nàng ta về, bởi vì nàng ta, ta mất đi đôi chân, cho nên, nàng ta phải nuôi ta, nàng ta rất may mắn, lần tự vẫn cuối cùng, lúc tỉnh lại đã mất trí nhớ.”
Nhu Dao nghe xong, ngây ra.
Nàng ta nhớ lại chú thuật, trước lúc rời kinh, Dạ Vương nói cho nàng ta nghe, Thương Mai bị Nghi quý phi hạ chú thuật.
Tần Châu không tin, lạnh lùng nói: “Ông đã cứu Thương Mai? Ông không hại nàng ta đã là tốt lắm rồi, ăn nói trắng trợn, ta một chữ cũng không tin.”
“Không tin, thì cứ đi thử, muốn nàng ta nhớ lại thực sự không khó, ta ngẫu nhiên nói lại chuyện trước kia của nàng ta, nàng ta đều kích động, có thể thấy ký ức của nàng ta không được chôn vùi quá sâu.”
Tần Châu đang muốn nói, Nhu Dao lại nói: “Hoàng thượng, chúng ta nói chuyện một chút.”
Tần Châu quay đầu nhìn Nhu Dao, thấy nét hoảng sợ trên mặt của Nhu Dao, sắc mặt của nàng ta cũng trở nên nặng nề.
Hai người đi ra ngoài, Sở Kính nhìn cánh cửa được đóng lại, thở dài một hơi, lòng bàn tay nắm chặt lại đã đầy mồ hôi, sau lưng cũng ướt đẫm, giống như vừa trải qua một trận đại chiến, lại là một trận đại chiến không kịp phòng bị.
“Thương Mai đã trúng chú thuật, loại chú thuật này sẽ chôn vùi một kinh thiên lôi trong suy nghĩ của người khác, một khi gặp phải một số nguyên nhân nào đó, sẽ dẫn tới suy sụp tinh thần, dẫn đến tự vẫn.”
“Ai hạ thế?” Tần Châu tức giận.
“Là Nghi quý phi kêu Mai phi trước đó làm.”
“Lại là nữ nhân này? Sao bà ta còn chưa chết nữa?” Tần Châu đùng đùng nổi giận: “Thương Mai năm lần bảy lượt tha cho bà ta, bà ta còn không biết vừa lòng?”
“Khoan nói chuyện này đã, người cảm thấy lời Sở Kính nói có mấy phần là thật? Ví dụ việc Thương Mai sinh ra cặp song sinh lại bị tha đi mất một đứa, nếu như chuyện này là thật, Thương Mai tự vẫn cũng nhất định là thật, nàng ta hoàn toàn nhờ vào việc mất ký ức mới sống qua được hơn hai năm nay, một khi nhớ lại, chỉ sợ chú thuật chưa giải, nàng ta sẽ….”
Nhu Dao không nỡ nói ra hai từ đó, khó khăn lắm mới tìm được cô, không thể để cô đi tìm cái chết nữa.
Tần Châu suy nghĩ một lúc, nói: “Chuyện chú thuật, ngươi chắc chắn không?”
“Chắc chắn, là do Mai phi tự mình nói ra.” Nhu Dao căm hận nói: “Hơn nữa, sau khi ta biết được, cũng đã điều tra qua, một số bộ lạc của Tiên Bi đúng là có chú thuật như vậy, một số triệu chứng trước đây của Thương Mai cũng hoàn toàn trùng khớp, như việc liên tục gặp ác mộng, tinh thần bất an, sa sút tinh thần, trước đây đều cho rằng bị người khác bỏ thuốc trở nên như vậy, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, có lẽ là do chú thật. Hơn nữa, chú thuật là lấy thi thể và chết vì tình làm thuốc dẫn, cũng tức là nói, một khi lão thất không ở bên cạnh nàng ta, nàng ta sẽ không ngừng sa sút tinh thần, về điểm này, Ngô Yến Tổ cũng đã nói, lúc ở Miêu Cương, Thương Mai lại bắt đầu gặp ác mộng, còn hay mơ thấy lão thất máu đầy người, nếu như ác mộng của nàng ta đã chiến thắng lý trí, tận đáy lòng cho rằng lão thất đã chết rồi, nàng ta sẽ tự vẫn.”
“Một chú thuật rất ác độc!” Tần Châu nghiến răng nói.
Đối với một võ tướng mà nói, tất cả ân oán đều nên giải quyết rõ ràng, làm những thứ quỷ quái này sau lưng, nàng ta cực kì căm ghét.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.