Chương trước
Chương sau
Tám người này không biết rốt cuộc Mộ Dung Khanh muốn chọn bao nhiêu người, cho nên khi Mộ Dung Khanh và Thương Mai quay về, cả đám đều tha thiết nhìn Thương Mai, chờ cô chọn lựa.
Trừ vấn đề ăn cơm cơ bản này ra, phần lớn các cao thủ đều có lý tưởng, những gia đình giàu có mươn cao thủ, trừ khi ra giá rất cao, nếu không rất khó mướn được cao thủ nhất lưu, bởi vì ngoại trừ dựa vào việc đánh đánh giết giết để kiếm tiền ra, gần như không còn tương lai nào khác.
Nhưng vào nhà quý tộc quan lại thì khác, nếu được chủ nhân xem trọng, đề bạt vào trong quân làm tiểu tướng, tương lai sau này sẽ rộng mở.
Đặc biệt là phủ Nhiếp Chính vương càng làm cho các cao thủ đổ xô mà đến
Thương Mai chỉ bừa hai người hỏi: “Các ngươi tên gì?”
“Bẩm Vương phi, ta tên Hạ Vân.”
“Bẩm Vương phi, ta tên Địch Thủy.”
Mắt hai người lộ ra vẻ vui vẻ, vội vàng chắp tay trả lời.
Thương Mai khẽ gật đầu với Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh nói với hai người: “Hai ngươi ở lại, sau này bảo vệ Vương phi, bổn vương sẽ sai người sắp xếp các người ở phòng bên.”
“Tạ Vương gia!” Hai người lớn tiếng nói.
Sáu người còn lại thấy Mộ Dung Khanh đã chọn xong, không khỏi thấy vọng chắp tay định cáo lui.
Mộ Dung Khanh lại nói: “Các ngươi cũng ở lại, sẽ có ám vệ đến hướng dẫn các ngươi, sau này các ngươi âm thầm phụ trách việc bảo vệ Vương phi, sáu người chia hai ca, mỗi ca ba người.”
Sáu người vui vẻ nói: “Vâng, tạ Vương gia!”
“Các ngươi đến chỗ Vương đại nhân báo địa chỉ, hộ tịch vân vân lại trước, lại ký hợp đồng thuê, tiền tiêu mỗi tháng sẽ phát vào ngày ba mươi, tạm thời là mười lượng bạc một tháng, các phúc lợi khác thấp hơn Vương đại nhân một bậc, ở lại trong phủ, chi phí ăn uống cũng do Vương phủ chi trả.”
Mọi người nghe tiền lương mỗi tháng đến mười lượng, đã xem như rất cao, lập tức vô cùng vui vẻ nói:
“Vâng, tạ Vương gia.”
“Đi thôi.” Mộ Dung Khanh gật đầu, sau đó nói với Địch Thủy và Hạ Vân: “Hai ngươi sắp xếp xong lập tức lại đây, Linh Lợi sẽ nói cho các ngươi nghe quy tắc trong phủ này.”
“Vâng!”
Vương Tuấn lập tức dẫn tám người xuống.
Linh Lợi cười nói: “Tốt quá, sau này ta có mấy tên tùy tùng rồi.”
Thương Mai trêu chọc: “Còn không phải sao? Nói không chừng tùy tùng của ngươi còn giỏi võ hơn cả ngươi nữa.”
“Chưa chắc đâu.” Linh Lợi kiêu ngạo nói: “Hơn nữa cho dù võ công của ta không bằng bọn họ, khinh công cũng sẽ giỏi hơn họ.”
Nói thế cũng đúng, Linh Lợi có khinh công rất tốt, nói chính xác hơn là người của Tố Nguyệt Lâu đều có khinh công rất giỏi.
Mộ Dung Khanh cũng khá vui vẻ, góp vui: “Vẫn là Linh Lợi có lời hơn, không tốn bạc.”
Linh Lợi nói: “Còn không phải sao? Ta vẫn còn lãnh lương tháng của Tố Nguyệt Lâu, nhưng mà Vương gia cũng hào phóng thật đó, một tháng cho đến mười lượng bạc, mấy gia đình bình thường cho bốn năm lượng đã là khá tốt rồi.”
Thương Mai thầm so sánh tính toán trong lòng, thật ra cũng rất khó mà so sánh ra được, vào triều Thanh, mười lượng bạc khoảng ba mươi triệu, đây là dùng giá gạo lúc đó để làm tiêu chuẩn.
Còn ở Đại Chu, mười lượng bạc chắc khoảng chín mươi triệu, bình thường tiền lương của nha hoàn cũng chỉ khoảng hai đến năm đồng, nha hoàn chính hoặc là quản lý mới được hơn một lượng, cũng là hơn chín triệu.
Đúng là học vẫn tốt hơn, tốt xấu gì vẫn có đường ra.
Cho dù là tiên sinh dạy học cũng không có nhiều tiền nhập học như thế, trừ khi khá nổi tiếng.
Ma ma thấy chọn xong rồi, lập tức nói: “Mau ăn cơm đi, Vương phi đói bụng rồi.”
Thương Mai cười nói: “Ta vừa mới ăn canh, sao mà đói được? Ma ma, ngươi đang nuôi ta như nuôi heo đó.”
“Rất muốn làm thế đấy.” Linh Lợi cười nói: “Một ngày chuẩn bị cho người sáu bữa, ăn xong còn phải nôn ra, phiền phức thật, không ăn luôn cho rồi.”
Ma ma sẳng giọng: “Xem ngươi nói này, không ăn mà được sao? Tuy là có nôn ra, nhưng cũng không phải nôn sạch hết, dù sao cũng vào được một chút, Vương phi quá gầy, cần phải ăn nhiều vào.”
Thương Mai và Mộ Dung Khanh đi vào, cười nói: “Lúc nãy ma ma còn nói muốn ta sinh thêm vài đứa nữa, sợ sau này người sẽ tìm trắc phi.”
Ma ma dậm chân: “Sao Vương phi lại có thể nói như thế chứ? Nô tỳ lo lắng chuyện này hồi nào?”
Mộ Dung Khanh nhíu mày: “Không, chỉ sinh một đứa thôi là đủ rồi, nhìn nàng mấy hôm nay khó chịu như vậy, bổn vương đau lòng muốn chết rồi.”
Ma ma ngẩn ra một chút, sau đó lại cười tươi rói, cũng không nói gì, phất tay bảo Tiểu Khuyên đi truyền cơm lên.
Việc truyền cơm này, bà không bao giờ sai người nào trừ Tiểu Khuyên ra, nếu bà bận việc cũng nhất định sẽ gọi Tiểu Khuyên hoặc Linh Lợi để ý kỹ lưỡng, ở trong cung nhìn quen nhiều chiêu trò hạ độc, bà thật sự rất sợ hãi.
Thương Mai giúp Mộ Dung Khanh cởi áo ngoài ra, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ ma ma đã trở thành đại sư căng thẳng rồi, lúc lại lo ta ăn không vô, lúc lại lo người sẽ tìm trắc phi, ta cứ có cảm giác là bà mang thai chứ không phải ta, lát nữa lúc ăn cơm người nghĩ cách gì đó làm bà yên tâm một chút, nếu không người khổ sở vẫn là ta.”
Mộ Dung Khanh nói: “Bà ta cứ thích lo lắng suông, bắt đầu từ hôm thành thân thì ta đã không muốn tìm trắc phi nữa, có một mình nàng là đủ rồi, còn chuyện con nối dõi, ngay từ đầu ta đã nói cứ xem duyên phận, nếu có thì sinh ra, nếu không cũng là do số mệnh của ta không có phúc phần này, nàng có thai, đúng là ta rất vui vẻ, nhưng nếu nàng không có thai, ta cũng sẽ không tìm trắc phi sinh.”
“Ta hiểu suy nghĩ của người, nhưng ma ma... Cuộc đời bà đã gặp quá nhiều nam tử có mới nới cũ, thấy quá nhiều ví dụ nữ tử không có con nên không được yêu thương.”
“Bà ta rất tốt với nàng.” Mộ Dung Khanh ôm cô, thừa dịp ma ma và Tiểu Khuyên chưa đến, hôn cô thật mạnh.
Thương Mai cười tránh hắn: “Đúng vậy, bà ta đối xử với ta rất tốt, lúc trước khi ta còn khó khăn bà đã đi theo ta rồi, tuy bà luôn nói bà đặt tất cả vốn liếng lên người ta là vì muốn sau này được sống trong sung sướng, nhưng nếu không thậ lòng yêu thương thì bà cũng sẽ không lo lắng đến thế.”
“Sau khi Huyện chúa rời khỏi đại Chu, nàng sẽ không ba không mẹ, vốn Huyện chúa cũng không phải là mẫu thân của nàng, có ma ma như trưởng bối quan tâm nàng, ta cũng cảm thấy được an ủi.”
“Đúng vậy.” Thương Mai thổn thức một lúc lại hỏi: “Khi nào thì mẫu thân và An Thân Vương đi Đại Lương?”
“Cũng sắp rồi, bây giờ đang chuẩn bị, sinh lễ cũng không thể thiếu được, Đại Chu và Đại Lương đã thân thiết rất nhiều năm, bây giờ lại cưới con gái của Thái Tử, lão tổ tông nói, tuy Ý Nhi chỉ là quận chúa, một khi hòa thân đến Đại Chu của chúng ta, chắc chắn phải được phong làm công chúa, cho nên sính lễ đều chuẩn bị dựa theo quy cách của công chúa.” Mộ Dung Khanh nói.
Thương Mai rất vui vẻ: “Chắc Lương Vương trông đến dài cổ rồi đúng không?”
“Còn không phải sao? Bây giờ hắn đang thúc giục Lễ Bộ làm nhanh lên kìa, rảnh rỗi lại chạy đến phủ nhị ca, nói đủ lời ngon ngọt, cũng là vì muốn nhị ca làm chuyện này vẻ vang lên một chút.”
Thương Mai nhớ đến Lưu Nguyệt và Ý nhi, nói: “Sau khi Ý Nhi gả lại đây, chỉ sợ Lưu Nguyệt sẽ không yên tâm.”
Dù sao mẹ con bọn họ đã gắn bó nhiều năm, con gái muốn đi sang nước khác, sao người làm mẹ có thể yên tâm được?
Mộ Dung Khanh lại cười nói: “Lưu Nguyệt về Đại Lương không được bao lâu là đã chạy nữa rồi, bây giờ Tống Đoan Dương đang rất đau đầu, phát lệnh truy nã khắp nơi, nói là muốn bắt đạo tặc Lưu Nguyệt này về quy án.”
Thương Mai bât cười: “Lưu Nguyệt không chịu sống yên sao? Sao cứ thích bày lắm trò như thế.”
Nhưng Lưu Nguyệt đã tự do quen rồi, làm sao quen nổi cuộc sống ở Đông Cung chứ? Tống Đoan Dương còn phải phiền một thời gian nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.