Câu này cũng đúng, Thương Mai nghe xong cũng không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Nhưng sau đó lại nói: “Tôi, lúc ta mới đến đây còn không bằng một nha hoàn nữa kìa, dù sao nha hoàn chỉ cần làm việc là có cơm ăn, còn ta... Hừ, chẳng qua chỉ là một con chó có thể hy sinh bất cứ lúc nào ở Tướng phủ.”
“Đúng là không dễ dàng gì, ta... ta lại càng khổ hơn.” Hồ Hạnh Nhi thở dài: “Bây giờ tất cả những gì ta có được đều là do ta cố gắng giành giật được, ta cũng không thể từ bỏ sự nghiệp của ta chỉ vì để thành thân sinh con được, vượt ra biên giới chỉ là bước đầu tiên, bước thứ hai...”
“Đưa ra thị trường?” Thương Mai cười nói.
Hồ Hạnh Nhi nhụt chí: “Ừ, tình huống không cho phép.”
Hai người nhìn nhau cười, đều có chút thổn thưc.
Buổi tối lão Thất về, Thương Mai hỏi: “Dạo gần đây lão Cửu đi đâu thế? Người về mà hắn cũng chưa từng đến thăm.”
“Bận chuyện của Tà Hàn Lâu, tiểu tử Nghiêm Húc kia thật sự tìm được tổng bộ của Tà Hàn Lâu.” Mộ Dung Khanh nói.
Thương Mai đoán chắc cũng là vì thế, nếu không vị Vương gia thảnh thơi Dạ Vương này, lại còn bị Thái hoàng thái hậu “đuổi việc”, còn có thể bận chuyện gì nữa chứ?
“Sao vậy? Sao tự nhiên lại nhắc đến hắn?” Mộ Dung Khanh bảo Tiểu Khuyên treo áo ngoài lên, đỡ Thương Mai ngồi xuống hỏi.
“Hôm nay Hạnh Nhi đến hỏi thăm lão Cửu.” Thương Mai rót nước cho hắn: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, hôm nay đến phủ của nhị ca, để ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800449/chuong-832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.