Trước khi Mộ Dung Khanh xoay người đi ra ngoài đã hỏi: "Lão Bát đã được áp tải về kinh, người xem..."
"Không cần để ý tới hắn ta. Sẽ có người trừng trị hắn ta." Thái hoàng thái hậu hờ hững nói.
Bà ta thật sự rất thất vọng với lão Bát.
Đáy mắt Mộ Dung Khanh lóe lên: "Chẳng lẽ, Nhiếp Chính vương Kình Thiên đã về thật rồi ư?"
Thái hoàng thái hậu khẽ cười: "Ai biết được? Ta không quen ông ta."
Mộ Dung Khanh hơi mỉm cười: "Ừm!"
Hắn nói xong thì lui ra ngoài.
Cung Hi Vi.
Tẩm điện của hoàng đế nhà cửa vắng vẻ, chỉ có mấy cung nhân được Thái hoàng thái hậu phái tới hầu hạ, Lộ công công vẫn hầu hạ trước giường bệnh của hoàng đế.
Lúc Mộ Dung Khanh đi tới, Mai quý phi mới vừa hầu hạ hắn ta uống thuốc xong.
"Quý phi nương nương." Mộ Dung Khanh nhìn Mai quý phi hơi tiều tụy nói: "Còn chưa chúc mừng ngươi."
"Cảm ơn vương gia." Mai quý phi thấy hắn đến trong mắt thoáng vui vẻ nhưng không biểu đạt thành lời, Hoàng đế vẫn chưa ngủ có thể nghe thấy lời của nàng ta, nhưng vẻ mặt rất vui mừng.
"Quý phi nương nương có thể ra ngoài không? Bản vương có vài lời muốn nói."
"Được!" Mai quý phi quay đầu lại liếc nhìn Lộ công công: "Công công cũng ra ngoài đi."
Lộ công công hơi không yên lòng nhìn hoàng đế. Hai mắt hoàng đế nhắm nghiền, nếu không phải vì hơi thở gấp và tiếng thở khò khè rõ ràng trong cổ họng, người khác sẽ nghĩ hắn ta đang ngủ.
"Vương gia, thân thể hoàng thượng suy yếu, cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800446/chuong-829.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.