Trong một đống bụi mù, cô nhìn thấy mũi tên bay sang như mưa.
Cô khẽ buông tay, nhắm mắt lại, đúng là người của Nam Hoài vương, cô tiêu đời rồi!
Cô lăn xuống lưng ngựa, cơ thể đau đớn như bị mấy chiếc xe cán qua, hai mắt tối sầm, trong mông lung, cô nhìn thấy một con ngựa đen chạy đến như bay, người nọ còn chưa đợi ngựa dừng hẳn lại đã xoay người leo xuống, chạy nhanh về phía cô.
Là Tần Châu, là Tần Châu!
Binh lính đuổi theo phía sau cô nhìn thấy Tần Châu lập tức rối rít giục ngựa lui lại.
Cô ráng dồn sức, giữ chặt ống tay áo Tần Châu, dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân, gầm nhẹ: “Miếu Long Vương, lão Thất!”
Vừa nói xong, bóng đêm ập đến, đã không còn biết gì nữa.
Tần Châu thấy Thương Mai cả người đãm máu, gần như muốn phun máu tươi, nàng bế Thương Mai lên, quát lớn: “A Cảnh!”
A Cảnh dẫn theo một nghìn năm trăm người chạy thẳng đến miếu Long Vương.
Tần Châu lại dẫn Thương Mai về nha môn Thanh Châu, tri phủ Thanh Châu thấy đám Tần Châu đã đi ra ngoài, mới vừa thở phào nhẹ nhõm định kêu người đi tìm cứu binh, lại thất Tần Châu ôm một nữ tử người toàn là máu vào, con chưa lấy lại tinh thần, Tần Châu đột nhiên quát to: “Kêu đại phu giỏi nhất Thanh Châu đến đây, ngay lập tức, nếu nàng có chuyện gì, bổn tướng chém đầu ngươi!”
Tri phủ Thanh Châu hai chân mềm nhũn, muốn xụi lơ trên mặt đất, nhưng vì đầu của bản thân, ông cố gắng đứng dậy, rống to: “Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800429/chuong-812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.