Thương Mai nghe mà tan nát cõi lòng vô cùng đau đơn, những cũng cắn răng quyết tâm, cô lau nước mắt, nhìn hắn: “Ta đi, nhưng mà người phải về tìm ta. Hạ Thương Mai ta xin thề, sống chết có nhau, người chết ta cũng sẽ không sống một mình, nếu người chết ở đây, sau khi ta sinh con ra rồi, ta sẽ báo thù cho người, sau đó xách đầu của hắn đến nơi này tìm người!” Lòng Mộ Dung Khanh cực kỳ đau xót, gần như không nhịn được rơi nước mắt, hắn ôm chặt Thương Mai, hôn trán, môi cô, hôn đến phát đau nói: “Được, ta hứa với nàng, ta sẽ sống sót quay về tìm nàng.” Thương Mai cầm kim châm nói: “Người ngồi xuống, ta mở huyệt cho người, có thể ngưng tụ nội lực tạm thời giúp người.” Mộ Dung Khanh ngồi xếp bằng xuống đất, nhắm mắt lại. Đầu tiên Thương Mai băng bó kỹ vết thương của hắn, sau đó châm cứu mở huyệt, Mộ Dung Khanh chỉ cảm thấy máu trong cơ thể lập tức chảy nhanh hơn, hắn vội vàng vận khí cản lại, tinh lực trong cơ thể không ngờ lại càng hùng hậu hơn trước đây. Thương Mai dặn dò nói: “Đây chỉ là cách tạm thời, người cần phải giải quyết dứt khoát nhanh gọn, không được ham chiến, phải biết trốn, nếu không qua một canh giờ, tinh lực của người sẽ hết.” “Ta biết, nàng đi mau đi.” Mộ Dung Khanh nói. Thương Mai nhìn hắn, nước mắt lại rơi xuống như mưa, nghẹn ngào nói: “Lão Thất, phải còn sống quay về tìm ta.” “Được!” Mộ Dung Khanh gật đầu, giọng nói cũng hơi nghẹn ngào, nhưng vẫn tiếp tục hối thúc cô: “Đi nhanh đi.” Thương Mai ôm hắn, nói bên tai hắn: “Nhớ kỹ lời thề của ta, người chết ta cũng sẽ không sống một mình.” Mộ Dung Khanh hơi run lên, khó khăn nói: “Ta biết.” Hắn nhìn Thương Mai xoay người, đi từ cửa sau ra ngoài, cô đi vài bước lại ngoáy đầu lại, vẻ không tha sâu trong mắt cùng nước mắt làm hắn nhìn thấy mà lòng đau nhói. Thương Mai lau nước mắt, đi từ cửa hông ra ngoài, sau đó leo lên một đồi núi nhỏ, từ một sườn núi khác xuống. Cô bước từng bước một, tim cũng đau nhói từng chút theo mỗi bước chân, đau đớn mờ mịt. Cô ngẩng đầu, nhìn luồng khói đặc bốc lên từ trên núi, lửa lớn như thế, đốt một rừng trúc cũng nhanh thôi. Cuộc đời của cô chưa từng trải qua lần tra tấn nào như lần này, cô cảm giác cô đang bước từng bước một đến tuyệt vọng. Người nhất định phải bình an! Xin người, cũng xin thần phật khắp nơi! Rừng trúc bị lửa lớn bao trùm, trông rừng trúc có vẻ như phải đốt rất lâu, nhưng thật ra lại không đốt bao lâu, chỉ hơn nửa canh giờ, tất cả đều đã biến thành tro tàn. Rừng trúc bị đốt sạch, trận pháp cũng lập tức hủy diệt, chỉ còn lại một ít cục đá, phía sau cục đá là một ngôi miếu Long Vương làm từ gạch xanh. Có một người cầm sợi dây sẹo đứng trước cửa miếu, trông rất hiu quạnh. Nam Hoài vương chỉnh lại mũ quan, nở nụ cười dịu dàng: “Thất ca, muốn gặp được ngươi đúng là không dễ.” Hắn bước từng bước một đi vào, nụ cười trên mặt và vẻ độc ác chán ghét sâu trong mắt đối lập rõ ràng. Mộ Dung Khanh lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi muốn gặp bổn vương, vậy mời vào uống vài ly rượu, lại nói thì cũng lâu lắm rồi hai huynh đệ chúng ta không uống rượu tâm sự với nhau.” Nam Hoài vương cười nói: “Cho dù đệ muốn uống rượu cùng huynh, nhưng cái nơi khỉ ho cò gáy này, lấy đâu ra rượu chứ” Hắn đi đến trước mặt Mộ Dung Khanh, hai người cao xấp xỉ nhâu, nhưng Mộ Dung Khanh đứng ở bên trên, tạo ra tư thế ngạo nghễ nhìn từ trên cao xuống. Nhưng Nam Hoài vương cũng không hề thua kém chút nào, khí thế quanh cơ thể dần dần nổi lên từ trong đáy mắt. “Vừa lúc, ở đây có rượu dùng để tế bái Long Vương.” Mộ Dung Khanh nghiêng người: “Nếu ngươi dám vào thì uống cùng ta một ly đi.” Nam Hoài vương cười ha ha: “Giữa huynh đệ với nhau, có gì mà không dám chứ? Nếu Thất ca đã mời, thân là đệ đệ, làm sao dám từ chối ý tốt của ngươi chứ?” Tiếng cười của hắn vô cùng ngôn cuồng, không hề sợ hâĩ Mộ Dung Khanh sẽ ra tay với hắn. Hắn nhấc vạt áo, đi vào ngồi xuống đống rơm rạ, thị vệ muốn vào cùng lại bị hắn quát ngưng lại: “Các ngươi đứng bên ngoài canh gác, nếu Nhiếp Chính vương có địch ý với bổn vương thì lập tức chạy theo hướng chân núi đuổi theo. Mộ Dung Khanh nhướng mày, ánh mắt sâu lắng: “Cảm ơn!” “Không có gì, nếu người chết, nàng ta cũng sẽ sống không bằng chết, thế lại càng hay.” Nam Hoài vương cười, đột nhiên hắn ta cảm thấy có thể về Nam Quốc hay không cũng không quan trọng, hắn ta chỉ muốn thắng hắn mà thôi. Từ ngày dự định trở về Nam Quốc đến giờ, có lẽ hắn đã không nghĩ đến việc sẽ thành công, nhưng hắn lại không cam lòng mà thôi. Cho nên hắn không thèm xem quẻ tượng của Thương Khâu, thậm chí còn không có hứng thú muốn xem, bởi vì hắn đã biết kết quả, hắn không để ý đến! Bắt Hạ Thương Mai, dùng để uy hiếp Mộ Dung Khanh, cũng vì muốn xem hắn sống không bằng chết, bây giờ thấy rồi, trong lòng cực kỳ sung sướng! Hai huynh đệ bọn họ cũng nên có một cuộc trò chuyện. Mộ Dung Khanh đang kéo dài thời gian, hắn cũng không quan tâm đến. Mộ Dung Khanh lấy một bầu rượu từ trên bàn thờ xuống, đây là bầu rượu đục do ngư dân đến dâng hương cúng viếng, rất tệ, Mộ Dung Khanh nếm một ngụm, khó khăn nuốt xuống. “Đời này Thất ca uống sạch rượu ngon trên đời, đến phút cuối cùng lại chỉ còn có một bầu rượu đục.” Nam Hoài vương cũng nếm một ngụm, không khỏi cảm thán nói. Mộ Dung Khanh giật lại, ngửa đầu tu ừng ực từng hớp lớn, thoáng nhíu mày: “Ở vùng nói hoang dã này, có được một bầu rượu cũng đã khá tốt rồi.” Nam Hoài vương lẳng lặng nhìn hắn: “Sợ chết không?” Mộ Dung Khanh cười cười: “Ngươi sợ không?” Nam Hoài vương thật sự nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: “Ta lại càng sợ sống trong hèn nhát hơn.” “Không đến mức như vậy chứ? Trong lúc người tính toán, ngươi cũng đã rất hèn nhát, vì được ở lại trong kinh, người đã dùng đủ mọi cách, sao nào? Bây giờ đột nhiên cảm thấy không muốn hèn nhát nữa? Không muốn làm Hoàng đế sao?” Nam Hoài vương nói thẳng: “Muốn, rất muốn, nằm mơ cũng muốn, nhưng ta biết không thể nào, nếu đã không làm được chuyện ta muốn làm, ta muốn sống thật khí phách, chết có tôn nghiêm.” “Thật không ngờ ngươi lại từ bỏ nhanh như thế.” Mộ Dung Khanh cong môi, hắn hoàn toàn không muốn nói chuyện với hắn ta, chỉ là giống như Nam Hoài vương nói, hắn đang kéo dài thời gian, làm Thương Mai có thể đi xa hơn một chút. “Không phải ta muốn từ bỏ.” Nam Hoài vương khẽ thở dài, khi ngước lên nhìn hắn, lại có thêm chút độc ác: “Là các ngươi không chừa cho ta con đường sống.” Mộ Dung Khanh nhẹ nhàng lắc lư bầu rượu: “Làm Hoàng đế thật sự tốt đến thế sao?” Nam Hoài vương cười, châm chọc nói: “Huynh nói lời này, giống hệt như một kẻ ăn no đi hỏi một người đói bụng, cơm ăn ngon đến thế sao?” Mộ Dung Khanh cũng cười: “Đúng vậy, đúng là như thế, nhưng ta lại cho rằng, cho dù ta có đói cũng sẽ không đi cướp cơm của người khác.” “Không cướp sẽ chết đói.” “Cho nên so sánh này của người không hợp lý, người không làm Hoàng đế cũng sẽ không chết.” Nam Hoài vương lắc đầu: “Nếu ta chỉ là một bình dân thì sẽ không dám có suy nghĩ này, nhưng mà ta giống với hắn, đều là con của phụ hoàng, ta thua kém hắn ở điểm nào? Hắn có thể làm Hoàng đế, vì sao ta phải sống dựa dẫm dưới quyền của hắn chứ?” “Hắn không hề đối xử tệ với ngươi, Nam quốc phong cho ngươi là nơi giàu có và đông đúc, nếu ngươi ngoan ngoãn ở lại Nam Quốc, trời cao Hoàng đế xa, ngươi có gì khác với hắn chứ? Vì sao cứ kiên quyết muốn trở thành hắn chứ?” Nam Hoài vương lắc đầu: “Đây là điểm khác biệt giữa ta và ngươi, ngươi luôn thỏa mãn với những gì ngươi có, không đi tranh giành, nếu người chịu tranh giành nhiều hơn thì cũng sẽ không có kết quả như ngày hôm nay, nếu ngươi làm Hoàng đế, có lẽ nể mặt tình cảm huynh đệ, ta cũng sẽ không có suy nghĩ này.” Mộ Dung Khanh cười lạnh: “Vậy sao? Từ khi còn nhỏ ngươi đã thích đổ tội lỗi lên đầu người khác, ngươi thành ra như bây giờ đều là do lòng tham của ngươi mà ra, cho dù ta làm Hoàng đế thì ngươi vẫn sẽ tạo phản, còn chuyện huynh đệ ruột, chỉ sợ ngươi chưa bao giờ xem ta là ca ca ruột của ngươi, làm gì có tình thân mà nói chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]