Thương Mai nghe mà tan nát cõi lòng vô cùng đau đơn, những cũng cắn răng quyết tâm, cô lau nước mắt, nhìn hắn: “Ta đi, nhưng mà người phải về tìm ta. Hạ Thương Mai ta xin thề, sống chết có nhau, người chết ta cũng sẽ không sống một mình, nếu người chết ở đây, sau khi ta sinh con ra rồi, ta sẽ báo thù cho người, sau đó xách đầu của hắn đến nơi này tìm người!”
Lòng Mộ Dung Khanh cực kỳ đau xót, gần như không nhịn được rơi nước mắt, hắn ôm chặt Thương Mai, hôn trán, môi cô, hôn đến phát đau nói: “Được, ta hứa với nàng, ta sẽ sống sót quay về tìm nàng.”
Thương Mai cầm kim châm nói: “Người ngồi xuống, ta mở huyệt cho người, có thể ngưng tụ nội lực tạm thời giúp người.”
Mộ Dung Khanh ngồi xếp bằng xuống đất, nhắm mắt lại.
Đầu tiên Thương Mai băng bó kỹ vết thương của hắn, sau đó châm cứu mở huyệt, Mộ Dung Khanh chỉ cảm thấy máu trong cơ thể lập tức chảy nhanh hơn, hắn vội vàng vận khí cản lại, tinh lực trong cơ thể không ngờ lại càng hùng hậu hơn trước đây.
Thương Mai dặn dò nói: “Đây chỉ là cách tạm thời, người cần phải giải quyết dứt khoát nhanh gọn, không được ham chiến, phải biết trốn, nếu không qua một canh giờ, tinh lực của người sẽ hết.”
“Ta biết, nàng đi mau đi.” Mộ Dung Khanh nói.
Thương Mai nhìn hắn, nước mắt lại rơi xuống như mưa, nghẹn ngào nói: “Lão Thất, phải còn sống quay về tìm ta.”
“Được!” Mộ Dung Khanh gật đầu, giọng nói cũng hơi nghẹn ngào, nhưng vẫn tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800427/chuong-810.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.