Tình cảm Hạ Thương Mai dành cho Tần Châu rất phức tạp, tất nhiên, cô chắc chắn mình không bị nàng ta bẻ cong, nhưng cô cũng tin rằng nàng ta có ý với cô.
Có lẽ tình cảm cô dành cho Tần Châu chỉ có dùng tên một bài hát mà cô đã nghe ở thời hiện đại để diễn đạt, đó chính là ở trên tình bạn, ở dưới tình yêu.
Không phải vì Tần Châu đã làm quá nhiều chuyện cho cô, mà là vì cô thật sự yêu thích tính cách và phương thức làm việc của nàng ta.
Hiếm khi cô yêu thích một người như vậy.
“Mưa lớn thế này, liệu Tần Châu có thể tới không?” Thương Mai im lặng một lúc rồi hỏi.
Mộ Dung Khanh nhớ tới tối qua sau khi trốn thoát, thì trời bắt đầu đổ mưa lớn, nếu thuyền của Tần Châu đã xuống nước, thì dù gặp bão, cũng chỉ có thể mạo hiểm tiến về phía trước, rồi tăng tốc lên bờ để trú mưa.
Nhưng rất khó để nói liệu nàng ta có gặp sự trì hoãn bất ngờ nào không.
Chỉ cần không xảy ra chuyện gì bất trắc, thì với tốc độ hành quân của Tần Châu, có lẽ sẽ tới đây đúng hạn.
“Có lẽ sẽ lùi lại một tý.” Mộ Dung Khanh nói.
Hắn chống người đứng dậy, ra ngoài cửa xem xét, mưa vẫn rất lớn, nhưng sắc trời đã hơi sáng tỏ, chắc gần sáng rồi.
Mộ Dung Khanh thầm nhíu mày, nếu mưa vẫn nặng hạt thế này, e rằng Tần Châu chưa thể tới kịp.
Với tiểu trấn nhỏ thế này, nếu Tần Châu không thể tới kịp, chắc chắn lão bát sẽ tìm được họ.
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800422/chuong-805.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.