Gió ngày càng lớn, gió lớn kèm mưa to tạt vào mặt, đau không thể tả. Mộ Dung Khanh ôm cô vào lòng, để mặt cô vùi vào ngực hắn, còn hắn thì không ngừng thúc ngựa bỏ chạy. Truy binh đã đuổi tới rồi, Mộ Dung Khanh để Thương Mai ngồi trên lưng ngựa, còn bản thân thì cầm Sợi dây sẹo bay ra ngoài, không biết qua bao lâu, đến khi hắn quay về lưng ngựa, thì trên người đã có thêm mấy vết thương. Bọn họ tiếp tục bỏ chạy, cuối cùng, truy binh dần dần bị bỏ xa, hai người không còn nghe thấy tiếng vó ngựa nữa, có lẽ là do cơn mưa lần này quá lớn, nên truy binh không thể xác định phương hướng. Cuối cùng Mộ Dung Khanh cũng không trụ nổi, cả người lảo đảo, nắm chặt dây cương, để ngựa chạy chậm lại, rồi bản thân hắn cũng không thể ngồi trên lưng ngựa được nữa mà ngã xuống. Thương Mai cũng ngã xuống cùng hắn, nhưng cô lại đè lên người Mộ Dung Khanh. Cô gấp gáp bò dậy, vỗ nhẹ mặt Mộ Dung Khanh, sốt sắng hỏi: “Lão Thất, lão Thất, chàng sao rồi?” Sắc trời tối mịt, nên cô chẳng thể nhìn thấy tình trạng vết thương của lão Thất, thấy hắn không đáp lại, cô run rẩy vươn tay kiểm tra hơi thở của hắn. Hắn vẫn còn thở, nhưng lúc cô bắt mạch, thì mạch đập rất yếu. Tim Thương Mai nhất thời ngừng đập, liên tục lau mặt mình, chẳng biết là mưa hay nước mắt, trong lòng cực kỳ tuyệt vọng. Giờ chỉ có một ánh sáng duy nhất phát ra từ tia chớp, nhưng từ lúc đổ cơn mưa tới giờ, thì không còn nữa. Cô cúi người, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của Mộ Dung Khanh, rồi run rẩy nói: “Ta sẽ không để chàng chết, chàng đừng hòng bỏ rơi mẹ con ta.” Cô lấy bao kim châm ra, bắt đầu sờ soạng vết thương của hắn. Cô có thể chọn huyệt rất chuẩn dựa vào xúc giác, mà không cần tới ánh sáng. Cánh tay, bụng, chân của hắn đều có vết thương, cô châm cứu cầm máu xong, thì bắt đầu xé lớp áo ngoài của mình để băng bó vết thương. Hắn không được uống thuốc, hơn nữa mưa lớn thế này, không có thứ gì để che chắn, hắn còn bị thương nặng như thế, chắc chắn tối nay sẽ sốt cao. Cô cởi áo ngoài ra, định giơ lên che mưa cho hắn, nhưng cơn mưa lớn thế này, thì cầm một chiếc áo ngoài có tác dụng gì? Hơn nữa vị trí Mộ Dung Khanh đang nằm khá thấp, nước mưa từ trên núi chảy xuống, mà mặt đất lại rút nước chậm, nên dưới người hắn đọng thành một vũng nước, giờ cả người hắn đang nằm ngủ trong đó. Thương Mai đành phải che mưa cho hắn, lúc nãy đánh nhau trong khách sạn, hắn đã đặt cô ngồi bên cửa sổ, rồi chặn hết mọi đao kiếm thay cô. Nhưng cô lại chẳng làm được gì. Cô ngồi trên mặt đất, cố gắng ôm hắn dậy, để đầu hắn gối lên đùi cô, rồi cúi người ôm hắn, để che chắn mưa to gió lớn. Đến nửa đêm, mưa đã tạnh, nhưng gió vẫn rất lớn, cả người Mộ Dung Khanh run lên, Thương Mai cũng lạnh đến phát run, mặc dù sắc trời vẫn tối đen, nhưng cô biết mình không thể tiếp tục ngồi đây chờ chết. Cũng may, Mộ Dung Khanh đã khôi phục chút ý thức, Thương Mai nói nhỏ vào tai hắn: “Lão Thất, ta không đủ ôm chàng lên lưng ngựa, nên ta dìu rồi chàng tự leo lên, được không?” Mộ Dung Khanh mơ màng đáp lại, lúc Thương Mai đỡ hắn dậy, bản thân hắn cũng cố hết sức, nhưng thử mấy lần vẫn không thể leo lên lưng ngựa, ngược lại còn hại hắn ngã mấy lần, càng làm vết thương nặng thêm. Mộ Dung Khanh đã tỉnh táo hơn nhiều, hắn khẽ mở mắt ra, yếu ớt nói với Thương Mai: “Nàng mau đi đi, tầm giờ Tý, Tần Châu sẽ tới đây, nàng cứ trốn đi, đợi nàng ta tới đây rồi, thì tới tìm nàng ta...” “Chúng ta cùng nhau đi, ta sẽ không bỏ mặc chàng.” Thương Mai kiên định nói. ‘Không, nàng dẫn theo ta chỉ thêm phiền toái, nàng mau đi đi.” Mộ Dung Khanh hất tay cô ra. Thương Mai đỏ mắt nói: “Nếu ta đi rồi chàng sẽ chết, chàng cảm thấy ta vẫn có thể sống tiếp à?” Mộ Dung Khanh miễn cưỡng đứng vững, mặc dù không nhìn thấy rõ mặt cô, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng điệu nghẹn ngào của cô, hắn vươn tay lau mặt cô, rồi dịu dàng nói: “Nàng nghe lời ta đi, con chúng ta là quan trọng nhất, đứa bé có thể không có phụ thân, nhưng nhất định phải có nương.” Giờ Thương Mai cảm thấy bụng mình đau nhói, trong lòng càng đau xót: “E rằng đứa bé này không thể giữ lại được nữa, lão Thất, chúng ta là phu thê, cùng tiến cùng lùi, một là cùng nhau đi, hai là cùng nhau chết.” Lúc trước xem phim, nghe thấy những lời thoại này, cô luôn cảm thấy rất giả tạo. Nhưng đến khi tim cô thật sự yêu sâu đậm một người, đúng lúc người đó cũng yêu cô như vậy, thì cô sẽ cảm thấy, thật ra nó không hề giả dối, mà ngược lại, cô thật sự muốn làm như vậy. Mộ Dung Khanh nghe thấy cô nói đứa bé không thể giữ lại được nữa, thì trong lòng khó chịu, nghĩ tới nỗi khổ sở mà Thương Mai đã chịu đựng, rồi đứa bé lại chết trong tay Nam Hoài vương, hắn lại ra sức nắm chặt dây cương, bật người nhảy lên lưng ngựa. Hắn khàn giọng nói: “Được, nếu nàng đã nói thế thì chúng ta sẽ cùng sống cùng chết, không, chúng ta tuyệt đối không được chết.” Trong lòng hắn đã kiên định như vậy, rồi một tay nắm cổ tay Thương Mai kéo cô lên lưng ngựa. Ngựa bắt đầu đi chậm rãi, vì trời đã tạnh chỉ còn gió lớn, nên ngựa đi vững vàng hơn nhiều, chí ít không chạy loạn như lúc nãy. Hai người cứ đi mãi, rồi nhìn thấy phía trước có một căn nhà, trước cửa treo một chiếc đèn bão. “Ồ, phía trước có nhà dân, chúng ta qua đó tá túc một đêm đi!” Thương Mai chỉ về phía phát ra ánh sáng ở trước mặt, vui mừng nói. Vì sắc trời tối om, hoàn toàn không thể xác định được nơi phát ra ánh sáng, nhưng gió ngày càng lớn, như thể sắp có một trận mưa to nữa, nên hai người phải tìm một chỗ để trú mưa. Hai người thúc ngựa đi tới đó, nhận ra đây không phải nhà dân, mà là miếu Long Vương. Tường bên ngoài ốp gạch đá màu xanh, trên hai cánh cửa màu đỏ thắm đều dán rồng vàng đang bay lượn, phía trước còn có hai con sư tử đá, dù không to, nhưng rất dũng mãnh, nhất là đôi mắt, dưới ánh sáng từ đèn bão treo trước cửa, hình như nó đang phát ra tia sáng màu đỏ. Thương Mai xuống ngựa trước, rồi từ tốn đỡ Mộ Dung Khanh xuống, cả hai đều bị thương, nên dìu dắt nhau đi vào trong. Cánh cửa chỉ khép hờ, nên Thương Mai vừa đẩy nhẹ đã mở ra. “Có ai không?” Thương Mai hô lên, nhưng đáp lại là tiếng gió thổi vù vù. “Có ai không?” Hai người vừa đi vừa hỏi, nhưng không nhìn thấy ai ở đây. Miếu Long Vương này không lớn, trên tường treo tám chiếc đèn lồng, chiếu sáng cả ngôi miếu. Ở trung tâm chính điện đặt một bức tượng Long Vương, nhưng nó hơi kỳ lạ, vì tượng Long Vương bình thường sẽ là hình người, nhưng bức tượng này lại là một con rồng đang bay lên, miệng còn phun ra lửa. Nhìn thấy tượng Long Vương này, Mộ Dung Khanh luôn cảm thấy rất quen thuộc, như thể đã nhìn thấy nó ở đâu rồi. “Ở đây không có ai, nhưng lại bày rất nhiều cống phẩm.” Thương Mai chỉ vào bàn thờ nói. Mộ Dung Khanh nhìn qua đó, trên bàn thờ có gà, trái cây, trà và bánh bao nữa. “E rằng là vì cơn bão lần này, nên ngư dân mới cố ý tới đây cúng bái Long Vương, cầu xin nó mau tan đi.” Mộ Dung Khanh nói. Ở vùng duyên hải ven sông, người dân dựa vào đường thủy để sinh sống, nơi nào cũng thờ phụng Long Vương và Tổ Mẫu, nên việc dâng cống phẩm cúng bái trước khi bão đổ bộ, cũng là chuyện thường tình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]