Thương Mai sau khi thấy hắn ta đi rồi, từ từ bò xuống giường, ngồi ở trước bàn, rót một ly nước uống, mới cảm thấy môi lưỡi không có khô khốc như vừa rồi.
Cô hôn mê hai ngày, chứng minh hai ngày không có uống giọt nước nào, một hạt cơm cũng không có vào bụng, cho dù không có bị người ta bỏ thuốc mê, cũng sẽ không có một chút sức lực nào.
Sau khi uống nước, cô nghỉ ngơi một lát, đưa tay sờ túi châm của mình, lại trống không, túi châm bị bọn họ lấy đi rồi.
Không có túi châm, không có sợi dây sẹo, cô liền mất đi năng lực tự cứu và tự vệ.
May mắn, không có túi châm, cô vẫn là một đại phu, biết huyệt vị không cần dùng châm cũng có thể kích thích.
Nhưng, hiện nay chưa ăn cái gì, cô cũng không có sức đi ấn huyệt vị.
“Có người không?” Cô gọi một tiếng.
Ngoài cửa liền có người mở cửa, vậy mà là Thương Khâu, hắn ta đi vào, chắp tay hỏi: “Vương phi có gì căn dặn?”
“Ta đói rồi, muốn ăn cơm.” Thương Mai mệt lả nói.
Thương Khâu cười nói: “Vương phi yên tâm, vừa rồi Vương gia khi đi ra, đã lệnh người chuẩn bị rồi, Vương phi đợt một lát thì có thể ăn rồi.”
“Cảm ơn!” Thương Mai nhìn hắn ta, hỏi: “Nơi này là nơi nào?”
“Bẩm Vương phi, đây là Loan Thành.”
Loan Thành sao?
Thương Mai sững ra: “Không phải là nói về Nam Quốc sao? Tại sao lại tới Loan Thành?”
Loan Thành và Nam Quốc một ở phía đông, một ở phía nam, căn bản không cùng phương hướng, tuy nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800409/chuong-792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.