Thái hoàng Thái hậu nhìn gương mặt dính đầy nước mắt và đỏ ửng đó của ông ta, nghĩ tới chuyện ông ta lúc nhỏ, lại nghĩ tới chuyện ông ta làm bây giờ, liền cảm thấy trong lòng lúc tức giận lúc bi thương, lúc thương tiếc.
Rất nhiều cảm xúc, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, nghiêm túc nói: “Hoàng đế, dụng ý ngươi ép ai gia trở về lần này, ai gia biết. Nhưng, ngươi đâu phải không biết lần trước ai gia trở về, tại sao nói với ngươi sẽ không trở về nữa?”
“Không biết, trẫm chỉ là cảm thấy, lão tổ tông rất nhẫn tâm.” Hoàng đế ở trước mặt bà ta, giống như đứa trẻ làm nũng.
“Bởi vì, ai gia biết, đại hạn của ngươi sắp tới, nếu như ai gia không đi, nhìn ngươi chết, ai gia sẽ không nhẫn tâm, mà ngươi cũng nhất định sẽ khổ sở cầu xin, hà tất phải thế?”
Trong lòng Hoàng đế rung lên: “Vậy lão tổ tông rõ ràng có thể cứu trẫm, tại sao muốn giương mắt nhìn trẫm chết chứ?”
Thái hoàng Thái hậu trầm giọng nói: “Ai gia từng nói với ngươi, ngươi là Đế vương, tuổi thọ của ngươi có ông trời định đoạt, ai gia nếu cưỡng cầu thay đổi ý trời, sẽ làm loạn trật tự trong thiên địa này.”
Hoàng đế lắc đầu: “Trẫm không muốn nghe những điều này, trẫm không muốn chết, tất cả mọi người đều không muốn chết, thế gian tại sao có người bỏ tiền bạc để cầu danh y? Không phải cũng vì để kéo dài mạng sống sao? Nếu lão tổ tông có năng lực này, tại sao không cứu trẫm chứ? Trẫm cũng là con cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800403/chuong-786.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.