Dạ Vương lấy bản đồ hoàng cung ra, cường điệu phân tích Hi Vi Cung.
“Thật ra hiện giờ thứ chúng ta phải đề phòng nhất chính là cung tiễn thủ, cho dù cấm quân có nhiều cao thủ thế nhưng chúng ta không hề thua kém, bàn về võ công thì chúng ta còn hơn một bậc. Nhưng vũ khí của chúng ta lại không thể so sánh với cấm quân được, bởi vì một khi trang bị cung tiễn thì rất dễ bị phát hiện ra.
Mộ Dung Khanh gật đầu, nói: “Đúng thế, vậy nên ta đã chuẩn bị giáp mềm rồi, bất cứ ai vào cung đều phải mặc giáp mềm. Trong cung dùng kiếm và tên rèn từ thép tinh, rất cứng rắn và sắc bén, có thêm một tầng phòng bị thì tốt hơn.”
Dạ Vương nhìn hắn, nói: “Thật ra ta cảm thấy Thất ca không cần phải đi đâu.”
Mộ Dung Khanh lắc đầu: “Không, bản vương quá quen với Hi Vi Cung rồi, người Tà Hàn Lâu chỉ dựa vào một tấm bản đồ thì khó tránh khỏi việc phạm sai lầm, để bản vương dẫn đầu có thể giúp giảm bớt thương vong.”
“Chỉ là nếu huynh gặp chuyện gì thì ta cũng không thể trả lời với Thất tẩu đâu.” Dạ Vương cau mày nói.
“Yên tâm đi, bọn hắn không thể tổn thương tới bản vương được đâu.” Mộ Dung Khanh an ủi.
Dạ Vương kinh ngạc trong giây lát, sau đó thở dài một tiếng: “Chỉ là nếu làm vậy thì suốt đời này, mối quan hệ giữa chúng ta và hắn sẽ không thể hàn gắn lại được.”
Mộ Dung Khanh không nói gì, hồi lâu sau mới gật đầu: “Đúng vậy!”
Dạ Vương cười khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800393/chuong-776.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.