Chương trước
Chương sau
Nghi quý phi nhìn chằm chằm vào nàng ta: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi cứ nói đi?" Mai Phi cười vô cùng lạnh lùng: "Ngươi thật sự cho rằng là ta mềm yếu có thể lấn được? Thật sự cho rằng ta cái gì cũng phải làm cho ngươi sao? Ngươi nghĩ rằng ta không có nhà mẹ đẻ để dựa vào là phải nghe lời nói của một Tiên Bi mọi rợ."
"Ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy?" Nghi quý phi thẹn quá hóa giận, giọng nói tàn nhẫn nói.
"Ta nói sai sao? Ngươi chính là người Tiên Bi, năm đó, là quý thái phi giả tạo thân phận cho ngươi, đưa ngươi vào cung hầu hạ hoàng thượng, ngươi vừa một bên vì quý thái phi, vừa cấu kết với người Tiên Bi, lại càng cấu kết với Đại Lương Quốc và Bắc Mạc, ngươi dùng hết mọi thứ có thể dùng, bố trí đường lui cho con của ngươi, thậm chí, vì tiếp cận Lương thái phó, ngươi không tiếc nương vào thái tử, hôm nay, cho rằng Chiêu quý phi có thai, lại sinh lòng ganh tị, sợ sau này nàng ta sinh hạ hoàng tử, sẽ trở thành uy hiếp của ngươi, ngươi lại gọi người giết nàng ta, băm chôn thi thể nàng ta ở hậu viện Nghi Lan cung, Nghi quý phi à Nghi quý phi, ngươi cảm thấy mình bẩn không? Cảm giác mình đen tối không?"
Đáy mắt Nghi quý phi hiện lên một tia sát khí, lạnh lùng nói: "Ngươi là đang nói bừa, rốt cuộc ý muốn thế nào."
Nàng nhanh chóng phát hiện không ổn, sau khi nàng ta vào cửa, nói biết nàng đưa Tôn Phương Nhi xuất cung, bây giờ lại nói nàng băm thi thể chôn ở hậu viện.
Mai Phi xì một tiếng cười khinh miệt: "Ngươi nghĩ rằng ta hôm nay có mưu đồ mới đến? Ngươi sai rồi, ta là đến vạch trần diện mục của ngươi."
Ngươi quý phi giận quá hóa cười: "Bằng vào ngươi?"
Hơi thở tàn nhẫn trên mặt Mai Phi tự nhiên thu lại, lộ ra một nụ cười trong quyến rũ có mấy phần lạnh lùng, cây trâm trong tay, đâm thẳng về phía bụng mình, máu tươi túa ra, nàng ta không chút để ý, lại rút ra đầm vào lồng ngực của mình, sau đó, cả người bổ nhào về phía trước, nhào lên người Nghi quý phi, kêu lên: "Cứu mạng a, cứu mạng!"
Nghi quý phí một cước đá văng nàng ta, mắt phượng cuồng nộ, sát khí tỏa ra, trong cái giây phút nhấc tay đó, thấy Lộ công công ở cửa ra vào.
Sáng sớm hôm nay, Tiên Bi tiến cống rất nhiều vàng bạc châu báu, hoàng thượng bảo Lộ công công và Bao công công phát cho các cung, phía bên quý phi này, đương nhiên là Lộ công công tự mình đưa đến.
Đầu Mai Phi, nặng nề đập xuống đất, mới phát giác được cơn đau bén nhọc từ ngục và bụng truyền đến, vừa rồi lúc đứng, đâm vào bụng trước, cho nên máu chảy dọc theo bụng đi xuống, như vậy, đạt được đến hiệu quả nàng ta muốn.
Cây trâm của Nghi quý phi bị Mai phi đoạt đi, tóc mai xõa ra, đầu tóc tung bay, gió thu thổi qua, giống như là điên cuồng, nàng ta nhìn chằm chằm vào Mai Phi, ánh mắt tối tắm, sát ý không bỏ.
"Người đến, thỉnh ngự y!" Lộ công công bước nhanh đến, ôm lấy Mai Phi, sau đó lạnh lùng nói với Nghi quý phi: "Quý phi nương nương, quá mức rồi."
Nghi quý phi chỉ cảm thấy trong cổ họng có một vị ngai ngái, trước mắt toàn là máu, cả người nàng ta chìm trong cuồng nộ, toàn thân run rẩy, sao có thể thua trong tay Mai phi? Sao có thể trúng kế nàng ta?
Trong hậu viện, quả thật có chôn một thi thể bị băm ra, hoặc lại nói, không chỉ một.
Nàng ta ở trong cung này, cũng không phải toàn bộ đều là người của nàng ta, có mấy người là nội phủ đưa đến, chỉ phụ trách chuyện bên ngoài điện, ngày hôm đấy, Tôn Phương Nhi cất bước, bị nha đầu kia nhìn thấy, dựa theo lệ cũ trước đây, nàng ta gọi người băm chôn.
Lộ công công đi không bao lâu, có cấm quân xông đến, bao vây Nghi Lan cung.
Nhưng mà không ai đi vào, chỉ còn chờ hoàng thượng.
Hoàng thượng ở Nhạc Thanh cung, từ sau khi Tôn Phương Nhi mất tích, mấy hôm nay hắn ta vẫn luôn trong trạng thái cuồng nộ, hôm nay Nghi quý phí hoảng sợ đâm Mai phi bị thương, khuôn mặt của hắn ta, nổi bão tố lên.
Lúc hắn ta đi vào, Mai Phi vẫn đang hôn mê, toàn thân đầy máu.
"Đứa bé thế nào?" Hoàng Đế nắm chặt ngự ý, con mắt cũng trừng ra, lời nói là từ trong kẽ răng rít ra.
Ngự Y sợ đến mức toàn thân run rẩy, hai chân mềm nhũn: "Hoàng thượng...bụng Mai phi nương nương bị thương, đã không còn hoạt mạch nữa rồi."
Bệnh lâu thành thầy, Hoàng đế biết, không còn hoạt mạch, nghĩa là đứa bé không còn.
"Hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận!"
Người toàn cung quỳ xuống, gương mặt sợ hãi nói.
Hoàng đế lảo đảo hai bước, khuôn mặt bi thương: "Trời vong trẫm a, trời vong trẫm a..."
Hạ Lâm, Tôn Phương Nhi, bây giờ ngay cả đứa bé cũng mất.
Đây là ông trời nhắc nhở hắn ta.
Là ông trời trừng phạt hắn ta!
"Hoàng thượng." Lộ công công quỳ trên mặt đất, dứt khoát nói: "Nô tài có chuyện bẩm báo."
Hoàng đến đi theo hắn ta, sau đó, lạnh giọng sắp xếp ngự ý: "Nếu như không cứu được Mai Phi về, xách đầu các ngươi đến gặp trẫm."
Thương thế của Mai phi không tính là nặng, bụng khá là nghiêm trọng, miệng vết thương ở ngực không chạm đến tim, bởi vậy, không lo lắng đến tính mạng.
Nhưng mà, nàng ta mất máu quá nhiều, vẫn luôn hôn mê.
Ngoài điện.
"Ngươi thiên chân vạn xác nghe được nàng ta nói như vậy?" Khuôn mặt hoàng đế, căng đến mức sắp đứt.
Lộ công công nói: "Thiên chân vạn xác, nô tái đưa đồ Tiên Bi tiến cống đến Nghi Lan cung, ở bên ngoài điện, nghe thấy Mai Phi nương nương và Nghi quý phi đang khắc khẩu, nô tài vốn định đợi hai vị nương nương nói xong mới vào, không nghĩ đến, cuối cùng lại ầm ỹ mãnh liệt, từng chữ Mai phi nương nương nói ra, nô tài đều nghe rõ ràng, Mai phi nương nương nói xong một lúc, thì nghe thấy tiếng hô cứu mạng, nô tài lập tức phá cửa mà vào, đúng lúc nhìn thấy quý phi nương nương một cước đá văng Mai phi nương nương cả người toàn máu, một cước kia, có thể thấy được là nàng ta có nội công."
Âm thanh của hoàng đế, như là trên trời giáng xuống, lộ ra vẻ phẫn nộ: "Nàng ta là người Tiên Bi? Quý thái phi làm giả thân phận nàng ta để đưa người đến bên cạnh trẫm? Cấu kết với Tiên Bi, cấu kết Bắc Mạc Đại Lương? Tư thông với thái tử bị phế, bởi vì ghen ghét giết Tôn Phương Nhi, ngươi thiên chân vạn xác nghe được?"
"Mai phi nương nương nói như thế, Nghi quý phi cũng không phủ nhận, sau khi Mai phi nói những lời này xong, quý phi ra tay, sau khi nô tài đi vào, sát khí nơi đáy mắt của Nghi quý phi vẫn chưa thu lại." Lộ công công nói.
"Bãi giã...Nghi Lan cung!" Âm thanh của hoàng đế, mềm mại như là hơi thở, đến mức có mấy người không thể nghe thấy.
Nhưng mà, đáy mắt đỏ hồng dữ tợn, lại dọa cả Lộ công công.
Trong nội cung Nghi Lan.
Từ lúc Lộ công công mang Mai phi đi, sai cấm quân đến phong tỏa, Nghi quý phi vẫn ngồi ở trước hiên, Thanh Phù và Tĩnh Lan đứng bên cạnh nàng ta.
"Thất hoàng tử đâu?" Nàng ta ngẩng đầu lên, trên mặt là nụ cười lạnh lùng,
"Bẩm nương nương, ở thư phòng. " Tĩnh lan nói.
Nghi quý phi nhẹ nhàng thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời, cuối thu thanh mát, vạn dặm không mây, thời tiết rất đẹp.
"Thanh Phù, Tĩnh Lan, các ngươi thích bầu trời bao la của Đại Chu sao?" Nghi quý phi nghiêng đầu, cười hỏi.
"Không thích." Hai người trăm miệng một lời nói.
Nghi quý phi gật đầu, hai tay giấu trong tay áo: "Đúng thế, bổn cung cũng không thích, nhưng mà, bổn cung thích Đại Chu thái bình thịnh thế, thích cảnh ca múa thái bình của Đại Chu, thích vinh hoa phú quý của Đại Chu, thích quyền thế hô phong hoán vũ trong hoàng cung này."
Vẻ mặt của nàng ta có chút dại ra: "Kém một bước nữa, chỉ là kém một chút nữa, mười năm rồi, đây là giấc mộng của ta, làm mười năm rồi, trong hoàng thân và quyền thần, ta thuần thục, không ai không nể mặt ta, trong tay ta nắm nhược điểm của rất nhiều người, những người có bản lĩnh phản bội ta, ta cũng giữ khuyết điểm của bọn họ, ta có thể khống chế mọi thứ, chỉ có Mai Phi, người ta không để trong lòng, cho đến bây giờ chỉ xem thường, lại hung hăng cắn ta một cái."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.