Tráng Tráng gật đầu: “Nghe ngươi phân tích như vậy, ta yên tâm rồi.” Khựng lại một lát, nàng ta lại lo lắng nói: “Nhưng chỗ Mai phi, ngươi cảm thấy nàng ta thật sự có thể làm được?” “Cho nàng ta chút lòng tin, nàng ta có thể.” Thương Mai mỉm cười nói. “Nhưng nàng ta luôn yếu đuối như vậy.” Tráng Tráng nhìn Thương Mai: “Chúng ta thật sự không cần giúp nàng ta?” Thương Mai nghiêm túc nói: “Không cần, Tráng Tráng, ngươi tuyệt đối không thể chen tay vào, hơn nữa bắt đầu từ ngày mai, ngươi cũng không được thường xuyên vào cung, số lần chúng ta vào cung thường xuyên thì sẽ khiến hoàng thượng hoài nghi.” Tráng Tráng không nhịn được tò mò hỏi: “Tại sao ngươi bỗng nhiên lại tin tưởng Mai phi như vậy? Ngươi luôn cảm thấy nàng ta là người khả nghi, dù không phải nàng ta hại ngươi, thì nhiệm vụ cứu Tôn Phương Nhi và lật đổ Nghi phi nặng nề như vậy, ngươi để một mình nàng ta hoàn thành, ngươi yên tâm ta cũng thật sự không yên tâm.” “Ta cũng không phải để một mình nàng ta đi làm, ta đã bố trí xong hết rồi, ngươi yên tâm đi, Mai phi không vô dụng như ngươi tưởng tượng, nàng ta trước đây chỉ yếu đuối, nhưng trải qua lần này, nàng ta biết rất rõ ràng, nếu Nghi quý phi không chết, thì đời này của nàng ta đều sẽ bị Nghi quý phi đè ép, Tam hoàng tử là người sau này phải làm việc lớn, Mai phi là mẫu phi của hắn, không thể lại yếu đuối như vậy nữa.” Thương Mai vươn tay sờ sợi dây sẹo. Họ không thể vào cung, nhưng có một người có thể, hơn nữa đến bây giờ hoàng thượng vẫn chưa tính là cảnh giác hắn, chính là Lương vương. Tráng Tráng nhìn cô, biết đây là động tác nhỏ lúc cô tìm kiếm cảm giác an toàn, cũng là động tác nhỏ trước khi xuất kích. Là không có cảm giác an toàn, hay là muốn xuất kích rồi? Ngày hôm sau, Thương Mai bèn lấy lý do thay mẫu thân thăm hỏi Liên Đại học sĩ, rời khỏi kinh thành. Đương nhiên, cô không rời khỏi kinh thành, mà là ở trong Tây Uyển. Hoàng đế biết cô vào ở Tây Uyển, vì, Tây Uyển có tai mắt của hoàng đế. Nhưng Mộ Dung Khanh và Thương Mai cũng không sợ hắn biết, chỉ là để bách tính trong kinh biết, cô đã rời khỏi kinh thành. Ngày thứ hai sau khi Thương Mai rời khỏi kinh thành, lời đồn bắt đầu lan rộng, chỉ trong ngắn ngủi hai ba ngày, đã dâng lên thành điểm nóng kinh thành. Nhiếp Chính vương phi cứu người cứu nạn đó lại là hồ ly tinh? Nghe nói, hoàng thượng còn đặc biệt truyền một vị cao tăng vào cung, chính là muốn chu sát hồ ly tinh. Mà vương phi hồ ly tinh biết cao tăng sắp vào cung thì bỏ trốn ngay trong đêm, bây giờ không rõ tung tích. Lời đồn sinh sôi mấy ngày, tới cuối cùng, phát triển thành muốn triều đình chu sát hồ ly tinh. Triều đình không còn cách nào, trình tấu thư lên hoàng thượng, nói đã mời cao tăng, nếu chứng thực Nhiếp Chính vương phi là hồ ly tinh thì nhất định phải ra tay tiêu diệt. Bách tính rất mau quên, họ đã quên mất Thương Mai từng khống chế sự lây lan của trận bệnh cương thi, từng cứu tính mạng của vô số người. Bây giờ, họ miệng đầy phê phán, đều là những tội danh không chứng cứ. Ví như, Nhiếp Chính vương phi thích ăn tim người, một ngày phải ăn một trái tim của người sống. Ví như, Nhiếp Chính vương phi thích dùng máu người làm son phấn, son phấn làm từ máu người cực kỳ tinh tế, có thể khiến người ta nhìn rất có tinh thần. Ví như, Nhiếp Chính vương phi thích lột da người, lột da người làm trống, nhiếp chính vương phủ mỗi ngày đều đánh trống, những chiếc trống đó chính là làm từ da người. Thương Mai ở trong Tây Uyển, ăn ngon, ngủ yên, không hề bị ảnh hưởng bởi những lời đồn vô căn cứ, tuy nhiên, nhiếp chính vương Mộ Dung Khanh thì không may mắn như vậy. Vương phủ bị bạo dân công kích mấy lần, ngày nào cũng có người ném đá vào tường vây vương phủ, cũng có người muốn phóng hỏa. Kiểu bạo động toàn dân nhắm vào Mộ Dung Khanh này, triều đình cũng phái người ngăn cản, nhưng rốt cuộc đối phương chỉ là bách tính, hoàng thượng nói chỉ có thể khuyên đi chứ không thể dùng vũ lực. Những bạo dân này, đương nhiên có những người thật sự chỉ là bách tính, nhưng cổ động những phần tử này thì chính là có ý đồ khác. Mộ Dung Khanh mới từ Bắc Mạc quay về chỉ hơn một tháng, đã từ một vương gia công thần biến thành con chuột qua đường, người người đánh mắng. Để tránh cho hắn bị tổn thương, hoàng đế đặc biệt cho phép hắn không cần vào cung nghị chính. Thế là Mộ Dung Khanh liền như bị giam lỏng trong vương phủ, không thể đi tới đâu được. Sau đó không biết ai truyền ra tin tức, nói hoài nghi vương phi hồ ly tinh đang nấp ở Tây Uyển, một đám bạo dân liền dẫn người đến bên Tây Uyên gây chuyện. Chỉ là, Tây Uyển lại không dễ đối phó như vương phủ, dù sao cũng có ngoại binh, người hoàng đế phái tới không ra tay, mấy ngàn người Tần Châu dẫn tới bao vây Tây Uyển không một kẽ hở. “Kêu hồ ly tinh đó ra đây chịu chết!” Bạo dân cầm đầu giơ gậy lửa cao giọng hét. Hắn vừa hét lên, bạo dân liền theo đó hô hào. A Cảnh dẫn người canh chừng, tất cả mọi người đều sẵn sàng chờ đợi, lại không nói tiếng nào. Tên bạo dân cầm đầu thấy họ không tránh ra, bèn tức giận nói: “Đám chó Bắc Mạc các ngươi, bao che hồ ly tinh, ý đồ xấu với Đại Chu ta, biết điều thì giao hồ ly tinh đó ra ngay lập tức, nếu không thì sẽ biến các ngươi thành heo quay.” Lời nói sỉ nhục không khiến A Cảnh tức giận, hai tay A Cảnh khoanh trước ngực, sắc mặt nhàn nhã, người toàn bộ đều mặc áo giáp, xem những bạo dân này có thể công kích thế nào. “Giao hồ ly tinh ra đây!” “Giao hồ ly tinh ra đây!” Tiếng kêu gào liên tục, truyền vào trong Tây Uyển. Thương Mai và Tần Châu đang đánh cờ trong sân, đang chém giết say sưa, như không hề chịu ảnh hưởng từ bên ngoài. “Ngươi chắc chắn muốn đi bước này?” Thương Mai nhướn mày, tay cầm viên cờ màu trắng. Tần Châu ngẫm nghĩ, mặt bất đắc dĩ nói: “Ta thua rồi.” “Ta thắng rồi!” Thương Mai đặt viên cờ trắng trong tay xuống, cờ đen của Tần Châu liền không còn đường đi nữa. Thương Mai chậm rãi thu dọn bàn cờ, cười nói “Nhưng mà, ta biết ngươi cố ý nhường ta.” “Không có!” Tần Châu lắc đầu: “Đánh cờ và đánh trận, ta đều sẽ không khiêm nhượng.” “Hôm qua ngươi giết ta thua toàn bàn, sao hôm nay lại bị ta thắng liền ba ván chứ? Rõ ràng là nhường ta.” Tần Châu nghe giọng nói bên ngoài, cười khổ lắc đầu: “Giọng những người đó thật cao, quấy nhiễu suy nghĩ của ta.” Thương Mai nhìn nàng ta, biết nàng ta lo cho mình, khẽ nói: “Đừng căng thẳng, người bên ngoài nói gì, không ảnh hưởng được ta.” “Nhưng mà, lại vì những chuyện này mà liên lụy ngươi có nhà mà không thể về.” Thương Mai cười: “Ta quay về phủ cũng vô ích, lão thất căn bản không ở vương phủ.” “Hử?” Tần Châu sững sờ: “Hắn không phải đang bị giam lỏng trong vương phủ sao?” Thương Mai lắc lắc đầu: “Không phải, những bạo dân đó thực ra có một phần là do tự hắn tìm tới, cũng có một phần là do hoàng thượng tìm tới, chỉ là mọi người đều không biết thân phận của đối phương mà thôi, hoàng thượng muốn giam lỏng hắn, hắn cũng muốn tạo hiện tượng giả không cách nào ra khỏi vương phủ.” Tần Châu cười: “Ta cứ cảm thấy, ngươi gả cho người đàn ông này thông minh tuyệt đỉnh.” Thương Mai chống cằm: “Cũng được.” “Xem ngươi kìa!” Tần Châu nhìn cô, có chút cảm xúc gật đầu: “Ngươi hạnh phúc thì tốt, thật sự rất tốt.” Thương Mai cũng thành thật nói: “Cảm ơn!” Tần Châu cười cười, dời mắt đi: “Thương Mai, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.” Thương Mai nhìn nàng ta: “Ngươi hỏi đi.” Tần Châu hỏi: “Ở trong lòng ngươi, ngươi có chút hoài nghi nào đối với ta không? Hoặc là, ngươi có thể hoàn toàn tin tưởng ta không?” Thương Mai ngây người: “Sao ngươi lại hỏi vậy? Chúng ta đều là người trải qua sống chết, ta còn có thể hoài nghi gì ngươi?” Tần Châu bỗng kéo tay cô, nghiêm túc nói: “Đã vậy, thì nói kế hoạch của ngươi ra, ta có thể giúp ngươi.” Thương Mai lắc đầu: “Lần này thật sự không cần, ta và lão Thất đều sắp xếp xong rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]