Lời nói của Tráng Tráng không mang theo cảm xúc, dứt khoát nói ra sự thật, giống như đang kể một chuyện cực kỳ bình thường.
Nhưng mà, ánh mắt nàng ta lại sắc bén hệt như một thanh kiếm, thanh kiếm này cắm ở trên mặt Mai phi, sắc mặt ánh mắt hay bất kỳ một biểu cảm nào của Mai phi đều không chạy thoát con mắt của nàng ta.
Mai phi mở to miệng, khiếp sợ tràn đầy đáy mắt.
“Không!” Mai phi phẫn nộ nói: “Tôn ma ma đó hãm hại thần thiếp.”
Tráng Tráng lạnh lùng nói: “Tôn ma ma nhận tội, nói là Đông Mai trong cung của ngươi liên hệ với bà ta, đưa cho bà ta độc phấn, sai bà ta cho vào trong son phấn và túi thơm của Thương Mai, mấy ngày trước Thương Mai bị mê man chính là vì thuốc bột này, Tôn ma ma đã xác nhận, Đông Mai cho bà ta một trăm lạng bạc và một cây trâm làm thù lao.”
Mai phi quay đầu nhìn Đông Mai, đáy mắt tràn đầy phẫn nộ: “Có phải ngươi không? Có phải ngươi không?”
Mới đầu Đông Mai hơi bối rối, nhưng sau khi thấy Mai phi nổi giận, trái lại không sợ nữa: “Nương nương, không phải nô tỳ, nô tỳ chưa từng làm.”
Nàng ta biết thủ đoạn của Mai phi, nàng ta sẽ không dám làm gì, mình lại là người được Hoàng thượng đề bạt, nàng ta nịnh nọt Hoàng thượng còn không kịp, nếu không sao những ngày này nàng ta có thể dễ dàng tha thứ cho mình như vậy?
Tráng Tráng nhìn ra manh mối, nhìn Đông Mai nói: “Ngươi ra ngoài trước, bản cung có chuyện muốn nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800364/chuong-747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.