Tôn ma ma cũng bắt nạt Thương Mai không dám dùng hình, cuối cùng Hoàng thái hậu phái người ra, tốt xấu cũng phải đưa về cung trong chờ đợi Hoàng thái hậu xử lý. Trước đó Lương ma ma cũng như vậy. Nhưng, lúc giải vào vương phủ phòng tối, chân Tôn ma ma mềm nhũn. Thương Mai cũng không nóng nảy động thủ, chỉ bảo bà ta nhìn những dụng cụ hành hình kia. Những vật này, ngày xưa không có, bất luận là Mộ Dung Khanh hay Quý Thái phi, đều không cần dùng vật này, mẹ con hắn ngược lại có một điểm giống nhau, thủ đoạn gọn gàng, đánh là đánh bằng roi, chặt chém đầu, không dùng những món đồ này. Đây là Thương Mai để Vương Tuấn mua về hai ngày trước đó. Vì màn kịch hôm nay. Lúc Tráng Tráng đi vào, nghe thấy bắt được Tôn ma ma, tiến vào phòng tối, ngồi xuống bên cạnh Thương Mai, cười lạnh một tiếng: “Khai chưa?” Không đợi Vương Tuấn nói chuyện, Tôn ma ma hô to oan uổng: “Công chúa, nô tỳ thật oan uổng, cầu xin công chúa là chủ cho nô tỳ.” Tráng Tráng hừ một tiếng: “Đương nhiên chủ trì công đạo, bản cung đi suốt đêm tới, lẽ nào để xem náo nhiệt à? Từng người các ngươi đứng ngây ra đó làm cái gì? Nơi này dụng cụ đều có rồi, ra chiêu đi.” Vương Tuấn thấy Tôn ma ma kia giảo hoạt không thôi, đã sớm muốn động thủ, nhưng vương phi một mực không hạ lệnh, hắn đành phải nhịn xuống, bây giờ công chúa lên tiếng, đùi lập tức duỗi ra, một cước đạp tới, Tôn ma ma ngã xuống, một tiếng kêu đau đớn còn chưa kịp phát ra, Vương Tuấn một phát bắt được tóc của bà ta kéo dậy, xoay tay, thẳng tay đánh cho Tôn ma ma đầu óc choáng váng. Tôn ma ma còn vẫn hô hào oan uổng, kêu trời kêu đất, giọng rất bén nhọn. Vương Tuấn lập tức vung tay lên, bảo người trói bà ta lại, dời một cái ghế hổ, muốn ném Tôn ma ma lên. Băng ghế con hổ này, kỳ thật chính một cái ghế bình thường, điểm khác biệt duy nhất với cái ghế khác, phía trên cắm đầy cương châm, từng cây cương châm cắm trên gỗ, bén nhọn sắc lẻm, vừa ném lên, Tôn ma ma kia như heo bị giết kêu to lên. Chậu than cũng dựng lên, khối sắt thiêu đến đỏ rực trên lò phát ra ánh sáng nóng rực, Tôn ma ma thấy trận này, dọa đến hô to: “ ô tỳ bị oan, bị oan.” “Miệng quá ồn, nhét một khối sắt tảng vô miệng bà ta đi.” Tráng Tráng chán ghét nói. “Công chúa, nhét rồi nói không ra lời.” Vương Tuấn nói. “Nói không ra lời thì khỏi nói nữa, quay về nói cho Hoàng thái hậu, bà ta xác nhận Hoàng thái hậu là người đúng phía sau sai khiến, dù sao, bà ta đã nói không ra lời.” Thương Mai thản nhiên nói. “Ngươi......” Tôn ma ma hãi hùng: “Ngươi sao dám như thế?” “Ngươi là bà ta phái tới, trừ bà ta còn có ai sai khiến? Tra thẩm tra ngươi, cũng chỉ là làm cho có, xả giận thôi.” Ngón tay Thương Mai vịn cái ghế, lạnh lùng thờ ơ. Tôn ma ma kinh hãi mà nhìn Vương Tuấn dùng kìm sắt kẹp đỏ lửa đi về phía mình, bà ta không cách nào giãy dụa, càng giãy dụa, cương châm cắm vào càng sâu, không ngừng mà sợ hãi la to. Rốt cục, lúc khối sắt tới gần miệng bà ta, bà ta bỗng nhiên trừng mắt, hô: “Ta khai, ta khai!” Thương Mai và Tráng Tráng liếc nhau một cái, sau đó, Thương Mai dặn: “Mở trói, để bà ta quỳ từ từ khai.” Vương Tuấn tuân lệnh, tiến lên kéo lên Tôn ma ma, ném xuống đất, ghế hùm kia, đã làm cái mông sau lưng bà ta nhuộm một bãi máu tươi. Tôn ma ma quỳ trên mặt đất, khóc nói: “Nô tỳ khai, Mai Phi nương nương sai nô tỳ hạ tiêu hồn tán vào túi thơm của ngài.” Thương Mai mắt sắc lạnh lẽo: “Mai Phi?” “Đứng vậy, Mai Phi nương nương. Tôn ma ma cuống quít dập đầu, nô tỳ lòng tham nhất thời, được Mai Phi nương nương cho một trăm lượng bạc và một cây cây trâm, cầu vương phi thứ tội.” “Mai Phi sai khiến ngươi hạ độc thế nào, từ từ khai ra!” Tráng Tráng lạnh lùng thốt. Tôn ma ma khóc đến nước mắt nước mũi đều hòa nhau chảy ra, nghe được Tráng Tráng tra hỏi, bà ta dùng tay áo lau một ít nước mũi, nói: “Đêm trước khi nô tỳ xuất cung nhập phủ, nô tỳ trong phòng thu dọn đồ đạc, thấy nô tỳ Đông Mai bên cạnh Mai Phi nương nương tìm đến, nàng ta nói nô tỳ trước khi vương phi từ Bắc Mạc trở về, hạ dược phấn vào tất cả son phấn bột nước, cho nô tỳ một trăm lượng bạc thù lao, nô tỳ lúc ấy nghĩ, vương phi dù sao còn chưa có về, chuyện này không có gì nguy hiểm, nên đồng ý. Sau này nhập phủ, nô tỳ thừa dịp trong phủ không người, đem thuốc bột bỏ vào tất cả son phấn, vốn cho rằng việc này cứ như vậy, chưa từng nghĩ nhiều, vương phi trở về chưa tới mấy ngày, Đông Mai lại xuất cung tìm đến nô tỳ, cho nô tỳ một ít cánh hoa, để nô tỳ nghiền nát thêm chút thuốc bột bỏ lẫn vào bên trong túi thơm của vương phi, bởi vì vương phi không tin nô tỳ, cũng không cho phép nô tỳ tới gần Hòa Cúc các, nô tỳ đành phải mua một nha đầu để nàng ta đi đổi, bởi vì Đông Mai có nói, thuốc này không tra được có dấu hiệu trúng độc, cho nên, nô tỳ lúc ấy cũng không lo lắng, đây không phải là, lúc đổi thuốc, nha đầu kia chợt bị đuổi ra ngoài, bất đắc dĩ, nô tỳ đành phải tự mình đổi...... Công chúa, vương phi, nô tỳ chỉ nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, cầu ngài cho nô tỳ một cái cơ hội, nô tỳ cũng không dám nữa.” Thương Mai lạnh lùng thốt lên: “Nói bậy nói bạ, Mai Phi có lý do gì muốn hại ta? Đánh, đánh tới nói thật ra mới thôi!” Nhưng mà, Vương Tuấn bất kể đánh thế nào, Tôn ma ma kia nhất đinh nói do Mai Phi sai khiến. Tráng Tráng nhìn sắc mặt của bà ta, đợi dừng tay, cùng Thương Mai đi ra ngoài. “Ta tin tưởng bà ta, là Mai Phi làm.” Tráng Tráng lạnh nhạt nói. Thương Mai lắc đầu: “Không đâu.” “Nàng ta từng hại ngươi, ngươi còn tin tưởng nàng ta?” Tráng Tráng chán nản, Tôn ma ma nhìn không giống nói láo, bà ta nói sự thật. Bạn có biết trang truyện # Trùm Truyện. net # Thương Mai cũng cảm thấy Tôn ma ma không giống như đang nói láo, nhưng, cô cũng không tin Mai Phi sẽ ngu xuẩn như vậy, chuyện này đối với nàng ta có gì tốt? Trừ phi, Mai Phi cũng bị người khác sai khiến. Cũng không thể nào, nếu nàng ta bị người khác sai khiến muốn hại mình, chuyện Lâm Lâm nàng ta nhất định sẽ tố giác, thủ đoạn này chẳng lẽ không phải càng hữu hiệu sao? Nhưng, Tôn ma ma quả thực cũng không giống đang nói láo! “Để ta nghĩ một chút, ta từ đầu đến cuối đều cảm thấy, Mai Phi không có khả năng ngu xuẩn như vậy. Trừ phi, trừ phi Tam hoàng tử lại bị người ta nắm, nhưng Tam hoàng tử hiển nhiên không sao.” Cái này đối với kế hoạch hạ độc cô, lúc cô còn đang Bắc Mạc, người ta đã bắt đầu trù tính. “Ngươi còn muốn suy nghĩ gì? Khẳng định là Mai Phi.” Tráng Tráng trừng nàng ta một chút: “Ngươi thật ngốc chết đi, nàng ta đã hại ngươi, ngươi còn tin nàng ta?” “Không, Tráng Tráng, không đơn giản như vậy.” Thương Mai bây giờ không thể nói ra tại sao, nhưng, trực giác của cô hẳn không sai, một người phải làm một việc gì, nhất định có động cơ, Mai Phi trải qua giáo huấn lần trước, nàng ta sẽ rõ nhất, chỉ cần lão Thất và không ngã ngựa, Tam hoàng tử mới có cơ hội ra mặt.” Làm mẹ, chỉ mong ngóng con của mình có thể ra mặt, Tam hoàng tử là người có tiền đồ, Mai Phi không thể không vì tiền đồ của hắn mà suy nghĩ. Nhưng Tôn ma ma nói...... Tráng Tráng thấy cô còn đang trầm tư, tức giận nói: “Nếu ngươi không tin, ta cũng mặc kệ, để nàng ta tiếp tục hại ngươi đi.” Nói xong, Tráng Tráng bỏ đi. Thương Mai ảo não muốn gọi ở nàng ta, nhưng, mình cũng nói không nên lời, đành phải để cho nàng ta trở về trước, mình lại điều tra thêm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]