Sắc mặt Mộ Dung Khanh đen như đáy nồi, thị vệ nào dám ở lại? Kéo nàng ta ra ngoài.
Khi kéo ra cửa thư phòng, lại gặp Thương Mai và Du ma ma đi đến.
Du ma ma thấy Uyển Tuệ khóc lóc thảm thiết bị lôi ra ngoài, lập tức đoán được đã xảy ra chuyện gì, lạnh mặt nói: “Đồ không biết xấu hổ!”
Uyển Tuệ nhìn thấy Thương Mai, vội vàng bò đến cầu xin cô: “Vương phi, ta sai rồi, ta sai rồi, cầu xin người, nói với Vương gia đừng đuổi ta đi.”
Thương Mai nhìn nàng ta, nói với thị vệ: “Trước tiên đưa về Lam Nhược Các.”
“Vâng!”
Uyển Tuệ thấy Thương Mai không đuổi nàng ta đi, sắc mặt lập tức buông lỏng, hai bàn tay siết chặt, chỉ cần nàng ta còn ở Vương phủ, vậy chắc chắn sẽ có cơ hội.
Sau khi thị vệ kéo nàng ta đi rồi, Du ma ma không hiểu nói: “Vương phi, vì sao người còn muốn giữ nàng ta lại trong phủ? Người này chính là tai họa.”
Thương Mai nhìn Du ma ma, nói: “Thứ nhất, cho đến bây giờ chúng ta vẫn chưa biết ai là người bỏ thuốc ta, nếu như là Uyển Tuệ này thì sao? Thứ hai, nàng ta là người của Hoàng thái hậu, cho dù muốn đưa nàng ta đi, vậy cũng phải đưa trở về chỗ Hoàng thái hậu.”
“Nhưng mà, giữ lại nàng ta ở đây…” Du ma ma nhìn Thương Mai, muốn nói sợ rằng Uyển Tuệ sẽ mê hoặc, quyến rũ Vương gia, nhưng nghĩ lại Vương gia đã đuổi nàng ta đi, chắc là sẽ không.
Thương Mai cười nói: “Ma ma, ta biết ngươi đang nghĩ đến cái gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800354/chuong-737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.