Khi còn ở hiện đại, cô đã thấy rất nhiều cách để tặng quà.
Chuyển tiền vào thẻ ngân hàng, vô cùng thẳng thắn.
Tặng bánh trung thu nhưng trong hộp không hề có bánh mà toàn là tiền, cũng chẳng hề khéo léo.
Tặng thuốc lá, rượu, phiếu mua sắm tuy tế nhị hơn nhưng cuối cùng cũng là vật thật, xách từng đống từng đống đi về, ai nhìn cũng thấy.
Đương nhiên cũng có những điều cần lưu ý, tặng phụ nữ, người này còn đeo trên người trang sức quý giá, bất cẩn để lại trên giường của chủ nhà, sau đó tìm không thấy người phụ nữ này, phải làm sao đây? Chỉ có thể giữ lấy đúng chứ? Đón nhận cả vật chất và sắc đẹp.
Mở công ty, để vợ con hay dì ba cô cả cùng được nở mày nở mặt, không cần bỏ tiền ra, lại có một phần hoa hồng lợi nhuận, có vui mừng hay không? Sau đó, còn chẳng cần lo nghĩ gì, có cả danh tiếng và tài sản.
Chưa kể những mẹo tặng quà nhân lúc người ta có chuyện vui nữa, là tài trợ không phải là tặng quà.
Mua nhà? Được thôi, giảm giá chút. Giảm nhiều nhất là bao nhiêu? Rẻ đến mức mà chẳng cần móc tiền ra.
Mua xe? Được thôi, trước tiên hãy chạy thử. Không thích thì trả lại, nhưng mà, sẽ trả lại sao?
Khi Thương Mai đối mặt với sự “ý tốt” của những vị quan này, cô mới biết những nghệ thuật tặng quà mà tổ tiên để lại, người hiện đại chẳng học được bao nhiêu.
Ví dụ, Lý đại nhân đã tặng một con cừu nướng nguyên con, nói rằng đó là để vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800323/chuong-706.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.