Thương Mai nghe thế, trong lòng rất cảm động.
Ôm lấy cổ hắn, gương mặt nóng bừng ửng đỏ, trong mắt cũng nhuốm màu dịu dàng ấm áp.
...
Trời gần sáng mới có thể ngủ, trước khi ngủ, thấy hắn giơ tay lên nhìn, cô mơ màng nói: “Ngủ một chút đi."
"Nhìn nàng ngủ thôi, chờ nàng ngủ rồi, bản vương còn phải ra cổng thành, mau ngủ đi." Hắn vươn tay vuốt ve gương mặt mệt mỏi của cô, động tác nhẹ nhàng.
Thương Mai thật sự không mở mắt nổi nữa, chẳng bao lâu sau đã say giấc rồi.
Lúc tỉnh lại, trên giường nhỏ đã không còn một ai.
Cô cất chăn, chân trần chạm xuống sàn, kêu Tiểu Khuyên.
Nhưng bên ngoài không ai trả lời, thậm chí còn không có tiếng động nào.
Thương Mai thấy ngạc nhiên, chẳng lẽ đều ra cửa thành hóng chuyện cả rồi?
Cô quay về mang giày rồi đi ra ngoài, lại thấy ngoài trời tuyết đang tan.
Thương Mai sững sờ, giờ là mùa hè sao lại có tuyết? Đây... đây không phải là vương phủ.
Đây là đâu?
Gọi thế nào cũng không có ai trả lời, Thương Mai cảm thấy lạnh sống lưng, mặc kín áo quần rồi đi dọc theo thềm đá ra ngoài.
Nơi này thật sự không phải là vương phủ, lúc cô ngủ lão thất đưa cô đến đây ư?
Vậy lão thất đâu?
Đi men theo thềm đá ra ngoài, đi lên hành lang, nghe thấy bên kia có tiếng động.
Cô vội vàng chạy tới, thấy Tiểu Khuyên và Quế Viên đang ngồi bên ngoài một cái sân, hai người lo lắng xoay quanh, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn vào trong, Tiểu Khuyên đang khóc, Quế Viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800318/chuong-701.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.