Nhưng Mộ Dung Khanh lại vô cùng chật vật trở về Vương Phủ.
Thương Mai đã sai người nấu thức ăn và chuẩn bị sẵn rượu, đợi hắn trở lại.
Đợi từ giờ Dậu đến tận giờ Tý, mới nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân vội vã.
Tiểu Khuyên chạy vào, cười vô cùng rạng rỡ: “Vương Phi, người đoán xem ai trở về?”
Thương Mai chọc vào ót nàng ta, nói: “Còn có thể là ai nữa?”
Nói xong, cô đã chạy ra ngoài.
Tiểu Khuyên cười, nói: “Vương Phi sốt ruột quá rồi.”
Còn chưa chạy ra khỏi cửa lớn của Hòa Húc Các, Thương Mai đã cảm nhận được ánh đèn bị một bóng đen cao lớn bao phủ.
Cô ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị một vòng tay vững chắc ôm trọn vào lòng.
Người đó ôm cô rất chặt, chặt đến nỗi cô gần như không thở nổi.
Đáy mắt Thương Mai đột nhiên xuất hiện hơi mờ, cô dang hai tay ôm chặt hắn, mùi bụi đất xâm nhập vào khoang mũi, cô nghẹn ngào nói: “Cuối cùng cũng về rồi.”
“Ta về rồi, nhưng ngày mai vẫn phải đến cổng thành một chuyến, coi như ngày mai mới về.” Giọng của Mộ Dung Khanh truyền từ trên đỉnh đầu xuống. Vốn dĩ hắn định cưỡi ngựa trở về, nhưng vì không muốn bị người ta phát hiện hắn trở về vào đêm nay nên mới ngồi xe ngựa về trước.
Bởi vì Hoàng thượng đã sai người đến dịch quán truyền chỉ từ trước, nói rằng cho dù Hoàng thượng trở về khi nào thì sáng sớm mai các quan lại cũng phải có mặt đầy đủ ở cổng thành nghênh đón ông ta.
Mộ Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800316/chuong-699.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.