Vì đã biết lão Thất sắp về, tâm trạng Thương Mai rất tốt, cũng lười tính toán mấy chuyện này.
Hai đứa trẻ tạm thời khá hiểu chuyện, không dám giở trò ranh mãnh gì, Thương Mai gọi hai người trông chừng chúng, không cho phép tụi nhỏ chạy lung tung, dù sao cũng là con gái của tội thần, lại còn là trong cung ân thưởng, nếu trong ngày vui này xảy ra chuyện gì thì sẽ phiền phức vô cùng.
Xử lý xong mấy chuyện này, Thương Mai nói với Vương Tuấn: “Ngươi cho người bắt mấy con chuột về đây, chút tối ta cần dùng.”
“Chuột?” Vương Tuấn trừng to mắt: “Vương phi cần chuột làm gì ạ?”
Còn dùng vào buổi tối.
“Có việc cần dùng!” Thương Mai cười thần bí, không nói gì thêm.
Vương Tuấn cũng không phải người nhiều chuyện, chỉ là thấy Thương Mai cần tìm chuột, cảm thấy khó hiểu nên mới hỏi thử, hiện giờ nghe cô nói có việc cần dùng, cũng không hỏi nữa, nhận lệnh lui xuống.
Trời chập tối, Vương Tuấn quả thật đã cầm một cái lồng sắt đến, bên trong nhốt đến mấy con chuột lông trắng xám, chúng đang nhảy nhót trong lồng.
“Được rồi, đặt ở kia đi.” Thương Mai chỉ chỗ góc tường, nói.
“Vâng.” Vương Tuấn đặt chuột xuống, đá nhẹ cái lồng: “Nghịch thật đấy.”
“Ta muốn mấy con nghịch ngợm như vậy.” Thương Mai nói.
Đuổi hết mọi người ra ngoài, Thương Mai một mình trong phòng.
Tôn Phương Nhi cho cô ba viên thuốc giả chết, còn có ba viên thuốc giải, ngoài ra còn kèm theo một tờ hướng dẫn.
Nét chữ của Tôn Phương Nhi rất thanh tú, ngay ngắn thẳng hàng, nhấc bút cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800314/chuong-697.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.