Tôn Phương Nhi muốn rời đi, nhưng chiếc lọ vẫn đang ở dưới chân của Hạ Thương Mai, nàng ta không lấy lại được, chỉ có thể nhẫn nại nói: "Chúng ta không có gì hợp tác cả, ngươi đi đi."
“Có!” Thương Mai cúi người nhặt chiếc lọ lên, sau đó từ trong tay áo lấy ra một gói thuốc bột: “Ta mở nắp lọ ra, những vật quý này của ngươi sẽ chết hết.”
"Ngươi..." Vẻ mặt Tôn Phương Nhi căng thẳng: "Ngươi đừng lừa ta, bên trong không có gì cả."
"Sao lại không? Đều là vật quý của ngươi. Ngươi mang chúng đến đây, bởi vì một năm chúng phải ăn những độc vật khác một lần. Ngọn núi phía sau chùa Bảo An có rất nhiều côn trùng và rắn độc. Ngươi phải bổ sung dinh dưỡng cho chúng, đúng không?” Thương Mai chế nhạo.
Trước đây, cô nghĩ rằng Tôn Phương Nhi đến đây là để bắt độc trùng, nhưng rõ ràng không phải vậy, bởi vì nàng ta rất căng thẳng khi cô đụng vào chiếc lọ này, còn không ngừng giấu ở đằng sau.
Vì vậy, cô đoán trong lọ có vật quý của nàng ta, nàng ta đưa vật quý của mình đến đây để kiếm ăn.
Tôn Phương Nhi tức giận nói: "Hạ Thương Mai, đừng có ức hiếp người quá đáng. Chuyện Hạ Lâm liên quan gì đến ta? Nếu không phải tự hắn nói cho Hoàng thượng biết máu của hắn có thể giải độc, Hoàng thượng cũng sẽ không muốn máu của hắn."
“Ngươi từng nói, hắn đã giúp ngươi, phải không?” Vẻ mặt Thương Mai âm u hỏi.
Tôn Phương Nhi tức giận: "Ta không bảo hắn giúp ta. Là hắn nhiều chuyện, hắn ngu ngốc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800310/chuong-693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.