Ở Lạc Thân vương phủ mấy ngày, Nhu Dao và A Cảnh cũng thở phào nhẹ nhõm, vì ngoại trừ Lạc Thân vương có vẻ tin tưởng bọn họ thì còn gặp được An công chúa.
An công chúa nhìn thấy vết bỏng của Nhu Dao thì rất đau lòng, cũng rất tức giận, nàng ta trịnh trọng xin lỗi Nhu Dao, còn nói cho Nhu Dao biết là Thương Mai và những người khác rất lo cho nàng ta, tưởng nàng ta đã chết.
Nhu Dao một lòng muốn nhanh chóng về nhà, bèn nghe lời dưỡng thương, y thuật của Thiên Cơ Tử tuy không tính là quá cao siêu, nhưng có thể bốc thuốc đúng bệnh, chỉ mấy hôm sau, vết thương của Nhu Dao đã đóng vảy.
Chỉ là hắn ta tiếc nuối nói cho Nhu Dao biết, vết sẹo bỏng trên đùi nàng ta, sợ rằng sẽ đi theo nàng ta cả đời.
Nhu Dao nghe thế cũng chỉ cười: “Không sao, dù sao cũng chẳng ai cần, có sẹo thì có sẹo thôi."
Thiên Cơ Tử nghe thế, nhìn A Cảnh đứng bên cạnh như một khúc gỗ, hắn ta dường như chẳng lộ vẻ xúc động gì bèn nói: “Sao mà biết chẳng ai cần? Tướng mạo của huyện chúa cực kì xuất sắc, tâm tính hiền lành, chắc chắn có cả mớ nam tử đuổi theo ngài."
Nhu Dao cười nói: “Cảm ơn sự an ủi của tiên sinh, ta cảm thấy một mình rất tốt, mà ta cũng tự biết mình, ta từng thành hôn, sợ chắc không ai để ý ta nữa."
Thiên Cơ Tử ẩn ý nói: “Cũng chưa chắc."
Nhu Dao thấy sắc mặt hắn cao thâm khó dò, bèn cười nói: “Chẳng lẽ tiên sinh muốn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800297/chuong-680.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.