Tô Thanh bỗng hỏi: "Nếu là Cao Phụng Thiên bố trí, vương gia lại nói không qua tìm Cao Phụng Thiên thì làm sao có thể gặp được Trấn Quốc Vương gia?"
Mộ Dung Khanh chậm rãi liếc nhìn hắn: “Không phải bản vương tự mình bố trí, nhưng bản vương vẫn có thể biết ông ta đi đâu, không cần phải tìm Cao Phụng Thiên."
Nhưng hắn lại nhíu mày có vẻ buồn phiền.
Tiêu Thác gãi đầu: “Ôi, thật là mệt. Có chuyện gì không thể đánh một trận à? Cứ lừa qua lừa lại như vậy thật mệt mỏi."
"Đầu óc ngươi chẳng bằng người ngoài, võ công cũng thua người ta. Nếu không phải ta dẫn ngươi theo, chẳng biết ngươi đã chết bao nhiêu lần rồi." Tô Thanh chế nhạo.
Tiêu Thác hừ một tiếng: “Đầu óc ta thua ngươi nhưng võ công lại cao hơn ngươi. Mấy năm nay ta cứu ngươi bao nhiêu lần chứ? Đúng là nói khoác không biết ngượng cũng chẳng đỏ mặt."
Tô Thanh cười hì hì: "Đúng vậy, võ công của ngươi cao, chẳng qua là dựa vào vũ khí hồi môn của Loan Loan sao? Nói tới vũ khí, ta lại phải nói về chuyện mặt dày này. Ta nghe Trần gia nói của hồi môn vốn không có những vũ khí kia, là người nào đó vào ngày thứ ba lại mặt đã lăn lộn trên mặt đất đòi chết đòi sống, nghe nói còn cọ sạch rêu xanh trên mặt đất của Trần gia. Lão Thái quân bất đắc dĩ mới để cho ngươi chọn mấy cái."
"Tô Thanh!" Tiêu Thác thẹn quá thành giận, đánh ra một chưởng: “Câm miệng, ta đâu có cọ đất chứ? Ta chỉ đòi lại công bằng thôi."
"Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800273/chuong-656.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.