Trong đầu của Thương Mai và Mộ Dung Khanh thâm kêu lên một câu thật nguy hiểm.
Không có thời gian để tổng kết kinh nghiệm, nhất định phải lập tức phân người ra.
Được, chỉ có mấy người, may mắn là ở gần trong kinh, Tô Thanh có thể trở về để điều động thêm người, điều động tất cả ám vệ đến, với lại đao lão đại vẫn luôn sốt sắng muốn có nhiệm vụ, lúc này đã có phần của hắn ta rồi.
Dạ Vương thừa dịp đến buổi tối nghe Bắc Mạc hỗn loạn, hắn ta không hề kiêng dè chút nào mà chỉ trích thất ca, thất tẩu: “Hai người quá bất cẩn, sao Sở Kính lại có thể dễ dàng đối phó như vậy được chứ? Những năm gần đây ông ta trốn sau lưng Tào Hậu và Trấn Quốc Vương gia, kìm nén quá lâu, nếu như ông ta không có được mấy phần quyền mưa và lực lượng thì sao có thể ngồi trên long ỷ lâu như vậy, lực lượng của ông ta là Tần gia, không phải là Tần Châu, mọi người đều đã bị ông ta lừa gạt rồi.”
Thương Mai và Mộ Dung Khanh đều xấu hổ cúi đầu, Sở Kính chó má.
An Công Chúa nghe vậy, lạnh lùng thốt lên: “Phải không, nói cũng hay quá đó nhỉ. Chỉ là nghe nói lúc trước ngươi cũng mắc bẫy của hắn ta, thiếu chút nữa đã gỡ xuống một đôi tay rồi, nếu như không phải là bản cung cứu giúp thì bây giờ ngươi đã... hừ hừ.” Nói xong, nàng ta lại liếc nhìn hai tay của hắn ta.
Dạ Vương chẳng biết xấu hổ mà nói: “Đó là bởi vì ta biết công chúa sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800252/chuong-635.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.