Tần Châu đặt thuốc xuống, cẩn thận đỡ cô dậy, nhét vào sau lưng cô một cái gối gấm thục thêu hải đường, còn mình ngồi bên cạnh giường.
Nàng ta xắn tay áo, bưng thuốc lên, khuấy muỗng trong chén thuốc vài cái, hơi nóng bốc lên, ồ ạt bay lên trước mặt nàng ta, khiến đôi con ngươi nàng ta như nước, dịu dàng không nói thành lời.
Nàng ta thổi một chút, đưa chiếc muỗng đầy thuốc đến bên miệng Thương Mai: “Chắc không nóng nữa đâu, uống đi”
Thương Mai có chút ngại, sao lại phiên đại tướng quân người ta đút thuốc cho mình chứ? Chỉ là mình thực sự cũng không tiện nữa, chỉ đành mở miệng.
Nhìn động tác của Tần Châu, liền biết là bình thường không quen hầu hạ người khác, công việc nhỏ nhặt này làm trông có chút thô kệch, có mấy giọt thuốc rơi trên chăn gấm, nàng ta vội vàng lau đi, ngược lại khiến cho chén thuốc bị rơi vãi càng nhiều hơn.
Thương Mai rất cạn lời: “Hay là để ta tự làm đi!”
Tần Châu hừm một tiếng, vẫn đưa muỗng tới: “Ngươi chỉ cần há miệng là được.”
Thấy viên mắt hẹp dài của nàng ta hơi hơi giận dữ, Thương Mai chỉ đành cố gắng chấp nhận sự hầu hạ của nàng ta.
Khó lắm mới uống hết, Tần Châu và Thương Mai đều không hẹn mà cùng thở phào.
Sau khi đặt chén thuốc xuống, Tần Châu vậy mà lại lấy ra một túi mứt, 'soạt soạt' mở ra trước mặt Thương Mai: “Ăn đi.”
Thương Mai khẽ sững sờ, Tần Châu này còn biết quan tâm người khác nữa.
Thương Mai chọn một quả bỏ vào miệng mình, thực ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800239/chuong-622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.