Quả thực là đám người Loan Loan, mấy người họ vốn nấp trong hang động nhỏ trên ngọn núi đối diện, lúc cấm quân lục soát, xém chút phát hiện họ, nhưng lúc đó chúng bị tên cấm quân cao ráo gọi đi, cho nên đám người Loan Loan mới trốn được.
Họ trốn trong hang động, không nhìn thấy tình hình bên ngoài, mặc dù nghe thấy có người gọi, nhưng không dám ra xem, cho tới khi tên cấm quân cao giọng nói: “Ngươi là Nhiếp Chính vương phi của Đại Chu Hạ Thương Mai.” Họ mới biết, chúng đã tìm thấy Thương Mai rồi.
Linh Lợi ló đầu ra xem, thấy Thương Mai bị đám ngươi vây lại, quay lại vừa nói, Tiểu Khuyên và Loan Loan đã bất chấp tất cả muốn đi cứu.
Không còn cách nào, Linh Lợi chỉ đành dẫn họ chạy tới.
Thương Mai vội đến tim muốn nhảy ra ngoài, lòng bàn tay thấm mồ hôi, Tân Châu không tới nhanh như vậy, sợi dây sẹo à, sao mày lại tèo ngay lúc cấp bách này chứ?
Tào Lạc thấy sắc mặt cô bỗng thay đổi, quay đầu nhìn, thấy có người chạy tới, hắn cười to ha hả: “Thú vị, thật thú vị!”
Thương Mai bỗng giơ tay ra, sợi dây sẹo phóng ra, quấn lên cổ Tào Lạc, cô bén giọng nói: “Linh Lợi, dẫn họ đi.”
Tào Lạc nổi giận, một nhát kiếm chém lên sợi dây sẹo, kiếm gãy, sợi dây sẹo không chút hao tổn.
Linh Lợi trùm vải che mặt, dừng bước, biết họ xuất hiện ngược lại là chuyện xấu, nàng bèn trâm giọng nói: “Đi!”
Tiểu Khuyên nào chịu? Khóc lóc muốn xông tới, nhiều người như vậy vây lấy một mình vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800235/chuong-618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.