Giọng nói của A Cảnh có hơi khó bình tĩnh: “Hoàng thượng những năm nay, phái đại tướng quân nam chinh bắc phạt, đã hy sinh vô số sinh mạng của các tướng sĩ, hiện nay Bắc Mạc chúng ta nhìn như cường đại, nhưng đã không chịu nổi giày vò nữa rồi, quốc khố trống rỗng, lương thực thiếu hụt, người lao động chính đều là người già yếu trẻ con nữ nhân, một nhà một người con trai đi trưng binh, cái gọi là chỗ dựa của bách tính, cũng chẳng qua chỉ là lời của triều đình truyền ra, trong lòng bách tính thật sự muốn trải qua những ngày tháng như vậy sao? Hoàng thượng tàn bạo, trong mắt trong lòng đều không có bách tính, chỉ muốn xưng vương làm bá chủ, Đại Chu sẽ thỏa mãn được trái tim của Hoàng thượng sao? Không, sau Đại Chu, còn có Đại Lương, còn có nước Đại Nguyệt, con người có lòng tham, sẽ không chịu dừng, đến cuối cùng người bị ảnh hưởng vẫn là bách tính.”
Giọng của Tần Châu trở nên mơ hồ: “Bản tướng còn chưa định phản ông ta, chỉ là hy vọng dùng phương thức này cảnh tỉnh ông ta.”
Nàng ta chỉ là nữ tử, tuy có dã tâm, nhưng không muốn làm Hoàng đế, làm bá chủ.
Chinh chiến nhiều năm như vậy, nàng ta thật sự mệt mỏi rồi.
Điều quan trọng nhất là sự mệt mỏi của nàng ta lại không có ý nghĩa, các thế hệ cha ông lần lượt xông pha trận mạc, vì giang sơn của Hoàng đế mà góp một phần sức nhỏ, xương máu của bách tính dần chảy hết, đây là một vòng luân hồi tàn nhẫn.
Thật ra nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800222/chuong-605.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.