Ánh mắt Tần Châu nhàn nhạt quét đến, cười nhạt!
Thương Mai không quan tâm đến nàng ta, dẫn theo Lâm Đan vào khu Tây.
Ngày thứ hai, chết ba người, đều là sau khi Lâm Đan vào được mang đi ra.
Hắn ta nhìn hỏa táng, rớt nước mắt.
Thương Mai không ngờ năng lực thừa nhận tâm lý của hắn ta lại kém như vậy: "Lâm đại phu, có ổn không?”
Lâm Đan lau lau khóe mắt: "Xin lỗi, ta nhất thời...nhớ đến người nhà của mình."
"Người nhà của ngươi? Hiện nay ở đâu?" Thương Mai hỏi.
"Chết rồi, vợ và con dâu đều chết lúc động đất, con trai cháu trai đều lây bệnh dịch, đều chết hết, cả nhà chỉ còn một mình ta thôi." Lâm Đan hít sâu một hơi, tóc trắng, nhìn gương mặt thê lương thảm đạm càng có vẻ tang thương.
Thương Mai không ngờ ông ta là người của khu tai nạn, nhìn vẻ khổ sở trên mặt ông ta, Thương Mai không biết an ủi thế nào, chỉ là cùng trâm mặc với ông ta.
Thật lâu sau, Lâm Đan hỏi: "Hạ đại phu, lần dịch bệnh này, có thể trị hay không?”
Thương Mai chợt nhớ ông ta là đại phu chân trân, đi đến rất nhiều nơi biết rõ chìa khóa vàng cũng không chừng, vội vàng hỏi: "Lâm Đại phu, ông biết Chìa khóa vàng là cái gì không?”
"Chìa khóa vàng?" Lâm Đan suy nghĩ một chút: "Biết, đây là tên khác của Kim tiền Thảo mà.
"A?" Hai mắt Thương Mai đều sắp rơi xuống: "Kim tiền Thảo?"
"Đúng, nhưng mà ở đây chúng ta gọi là Kim Tiền Thảo, bên phía Đại Lương lại gọi là Chìa khóa vàng, loại dược thảo này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800207/chuong-590.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.