Người xung quanh đều tụ lại, rần rần kinh ngạc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đại phu của cục Huệ Dân cũng đều dừng lại, ôm tâm thái xem kịch vây lại.
“Vương phi, Tô đại nhân sao thế? Người tại sao trói Tô đại nhân?” Thôn dân Lý Phúc bước lên hỏi.
Thương Mai cũng không trả lời, tiếp tục kéo hắn ra ra ngoài.
Binh của Tô Mộc nhìn thấy hắn ta bị Thương Mai lôi, cũng vây lại, nhưng luôn tôn kính Thương Mai, nhất thời cũng không dám mạo phạm bước tới.
Mãi khi nhìn thấy Tô Mộc gần như sắp tắt thở rồi, mới có binh sĩ bước tới ngăn cản: “Vương phi, Tô đại nhân sắp không thở được rồi, người thả ngài ấy ra, có chuyện gì từ từ nói.”
Thương Mai đứng thẳng người, nhìn mọi người lục đục vây lại, bên khu phía tây, đám người Loan Loan cũng kinh ngạc nhìn sang, cô nới lỏng sợi dây sẹo, để Tô Mộc có thể thở.
Sau đó, cô nhìn mọi người, cao giọng nói: “Tô đại nhân của các ngươi, cho rằng ta đến Bắc Mạc không phải thật lòng chữa bệnh cho mọi người, mà muốn gây nên chiến tranh, tiếp tục cảnh hai nước tương tàn, ta muốn hỏi mọi người, trong đây có bao nhiêu người, có cùng suy nghĩ với Tô đại nhân nghĩ ta như thế?”
Lời này vừa dứt, ở đây bỗng chốc sôi sục lên.
Nhưng bọn họ cũng không có chỉ trích Tô Mộc, bởi vì từ khi động đất đến giờ, Tô Mộc túc trực ở đây, giúp cứu khổ cứu nạn, mọi người đối với hắn ta đều là rất biết ơn.
Chỉ là, cũng khuyên Tô Mộc, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800192/chuong-575.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.