Đám người chắc chắn đây là An công chúa, mới lũ lượt hành lễ, An công chúa cũng chào từng người một, hiếm khi nàng ta không có chút làm giá nào như vậy.
An công chúa quả thực là không có làm giá, nàng ta thậm chí chỉ coi mình là nữ tử nhà bình thường mà thôi.
“Công chúa vừa nhìn liền nhận ra bổn vương?” Sau khi ngồi xuống, Mộ Dung Khanh mới khẽ ngạc nhiên mà hỏi.
“Dạ Hương Vương, là đệ đệ ngài sao? Bây giờ hắn ta đang ở đâu?” An công chúa hỏi.
“....Dạ vương, chết rồi.” Loan Loan thay Mộ Dung Khanh trả lời, thần sắc ưu thương.
Tiêu Thác nhìn sang An công chúa, lại nhìn Loan Loan, ghé sát bên tai nàng ta nhẹ giọng nói: “Thần sắc khi nàng nói dối thật là tự nhiên đó nha.”
Cơ thể Loan Loan cứng đờ, khuôn mặt cứng đờ, chỉ coi như không nghe thấy.
An công chúa lạnh lùng cười: “Chết rồi? Nếu như thật sự chết rồi, thì chết cũng rất tốt.”
Lúc đó Dạ vương bảo mọi người thông báo An công chúa, nói nếu như An công chúa hỏi về hắn ta, thì nói hắn ta chết rồi, lúc đó mọi người đều cảm thấy là nợ tình, nhưng bây giờ xem ra, An công chúa không giống như thích hắn.
Thương Mai trực tiếp hỏi: “Không biết giữa Dạ vương và An công chúa có ân oán gì? Công chúa lại hận hắn đến tận xương tủy như vậy.”
An công chúa nghiến răng nói: “Tên đó, lừa gạt bổn cung cả trăm lượng bạc, chưa từng có ai có thể rút bạc khỏi tay ta, ngươi nói ta có thể không hận hắn sao?”
“Hả?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800177/chuong-560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.