Chương trước
Chương sau
Hồ Hạnh Nhi nâng cốc: “Được rồi, ngươi đừng vòng vo nữa, là chuyện tốt gì thế?”
Thương Mai nhìn Tráng Tráng: “Là chuyện vui của công chúa.”
Tráng Tráng ngơ ra: “Chuyện vui của ta? Sao ta lại không biết?”
“Đây là tin tức nội bộ, ta biết trước đó, có điều, tình báo quân sự cũng sẽ truyền tới kinh thành sau hai ngày nữa, đến lúc đó, ngươi cũng sẽ biết thôi.” Thương Mai cười.
“Tình báo quân sự? Chuyện vui của ta thì liên quan gì tới tình báo quân sự?” Tráng Tráng thực sự không hiểu chuyện vui của nàng thì có liên quan gì đến chiến sự.
“Không sai, Tiêu Kiêu đi chiến trường rồi.” Thương Mai đặt cốc rượu xuống, nhìn nàng nói.
Tay của Tráng Tráng run rẩy, suýt chút nữa làm đổ rượu ra ngoài: “Ngươi nói gì? Ngươi nói lại lần nữa đi? Ta không nghe nhầm chứ?”
“Không nghe nhầm, Tiêu Kiêu đã khỏe rồi, đã đi tới biên quan, bây giờ tạm thời thay thế vị trí nguyên soái của lão Thất, lão Thất... bị thương một chút.”
“Ta không tin.” Đôi môi của Tráng Tráng có chút run rẩy, nàng không tin, đã nằm mơ bao nhiêu lần rồi, mỗi lần đều mơ thấy hắn sống tiếp, cuối cùng lại nhận ra đó chỉ là một giấc mơ.
Thương Mai và Hồ Hạnh Nhi cụng cốc: “Ngươi tin hay không tùy ngươi, hai ngày nữa ngươi sẽ biết.”
“Này, sao ngươi biết thế? Tiêu Thác và Tiêu Thanh không nói gì mà.” Tráng Tráng không tin cô, hôm qua Tiêu Thác và Tiêu Thanh trở về chẳng hề nhắc đến chuyện này.
“Dù sao thì ta cũng biết rồi” Thương Mai cười vô cùng bí ẩn.
Tráng Tráng nhìn chằm chằm cô: “Nếu như để ta biết ngươi lừa ta, coi ta như trò đùa, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Thương Mai nhún vai: “Được, nếu là giả, đâu của ta sẽ làm ghế cho ngươi ngồi.”
Nghe thấy lời này, Tráng Tráng đột nhiên đứng dậy, đoan trang nói: “Ta trở về một lát, hai người uống trước đi.”
Nói xong, bèn vội vàng vào nội thất.
Hồ Hạnh Nhi nghi ngờ nhìn cô: “Bình tĩnh vậy? Ta tưởng rằng ít nhất cũng sẽ cười lớn hoặc khóc lớn chứ”
“Bình tính?” Thương Mai cười: “Ai biết được? Vui quá sẽ khóc, hoặc sẽ cười thôi.”
Hồ Hạnh Nhi nói: “Không phải ngươi thật sự đùa đó chứ?”
“Sao ta có thể lấy chuyện này ra làm trò đùa được? Nàng ấy là người quan tâm nhất đến chuyện này, cả ngày ta bận tối tăm mặt mũi, làm gì có thời gian mà trêu đùa nàng ấy? Nếu không phải sự thật, chỗ rượu này ta đã để dành cho lão Thất nhà ta rồi.”
Lúc này Hồ Hạnh Nhi mới yên tâm, thật lòng nói: “Đây đúng là một chuyện đáng vui mừng, cuối cùng cũng đợi được rồi.”
Có điều, Hồ Hạnh Nhi lại lập tức thở dài nói: “Người thì khỏe rồi, sao đột nhiên lại ra chiến trường? Cũng không biết trở về thăm công chúa trước à.”
“Chiến trường cần gấp chăng?” Thương Mai nói qua loa, việc lão Thất trở về không thể nói với bất cứ ai được, không phải cô không tin Hồ Hạnh Nhị, chỉ là không cần thiết nói.
Một lúc sau Tráng Tráng mới ra ngoài, hốc mắt đỏ ửng, nhưng ánh mắt lại vui mừng, nàng ngồi xuống, kéo gọn váy vào: “Nói gì đấy?”
“Nói xem có phải ngươi vào đó khóc rồi hay không.” Thương Mai cười nói.
“Ai khóc?” Tráng Tráng giận dữ: “Đây không phải chuyện đáng mừng sao? Khóc gì chứ?”
Nàng tự rót cho mình một cốc rượu, ngón tay vẫn còn chút run rẩy: “Có điều, đây là ngươi nói đó, ta chưa thấy người thì vẫn chưa hoàn toàn tin đâu.”
“Được, ngươi cứ xem như ta nói dối đi” Thương Mai cười nói.
Tráng Tráng ngơ ra: “Ngươi nói dối sao?”
Ánh mắt lập tức hiện lên sự tức giận.
“Bà cô ơi, thật đó, ta nói thật, được chưa?” Thương Mai không dám chọc giận nữ nhân đang vừa vui vừa buồn này.
Hồ Hạnh Nhi nói: “Chắc là nàng ấy nói thật đó, không phải nàng ấy cũng đã nói Nhiếp Chính vương bị thương rồi sao? Cũng không thể chỉ vì trêu ngươi mà nguyền rủa cả Vương gia nhà nàng ấy được chứ”
Tráng Tráng nhìn Thương Mai: “Lão Thất không sao chứ?”
“Không sao, vết thương nhỏ”
“Vậy thì tốt.” Tráng Tráng yên tâm, đồng thời, tảng đá trong lòng nàng cuối cùng cũng nhẹ đi được một nửa rồi.
Cầm Chi và Quỳnh Hoa mang đồ ăn lên, bày trên bàn: “Xong rồi, chỉ có vài món này thôi, thịt cừu chiên cũng làm xong rồi.”
Quỳnh Hoa hỏi: “Vương phi, rốt cuộc là chuyện vui gì thế?”
Thương Mai nói: “Tiêu đại tướng quân khỏe rồi.”
Cầm Chi và Quỳnh Hoa nghe thấy vậy, vui mừng nói: “Thật ạ?”
“Sao phải ứng của các ngươi giống hệt công chúa thế? Đương nhiên là thật rồi” Thương Mai không vui nói.
Cầm Chi lau nước mắt: “Đây là chuyện rất đáng mừng, sao lại ăn mấy món này chứ? Giờ nô tỳ sẽ đi làm mấy món ngon lành mang lên”
Nói xong, bèn kéo Quỳnh Hoa lùi xuống.
Khuê mật tâm sự với nhau, khó tránh nhắc đến chuyện nam nữ, Tráng Tráng cũng xem như là đã đợi được cầu vồng sau cơn mưa rồi, Hồ Hạnh Nhi lại không có tin tức gì.
“Lần này có phải Dạ Vương có ý đồ gì với ngươi không?” Thương Mai hỏi.
“Xùy!” Hồ Hạnh Nhi lập tức nhíu mày: “Ngươi bớt lấy lời này để chọc tức ta.”
“Xem phản ứng mạnh mẽ của ngươi kìa, chột dạ à?” Thương Mai cười, xua tay: “Được rồi, không nói ngươi nữa, ngày mai đặt cược đi, xem cái thai đầu tiên của Loan Loan là nam hay nữ”
Tráng Tráng dần vui vẻ: “Ý hay đấy”
“Có gen tốt, nói không chừng là mang thai ba đứa luôn, cả nam cả nữ” Hồ Hạnh Nhi nói.
“Gen? Gen là cái gì?” Tráng Tráng hỏi, nàng nhận ra, có những lúc cuộc đối thoại của Hồ Hạnh Nhi và Thương Mai luôn có những lời mà nàng nghe không hiểu.
“Ừm, di truyền, quê mẹ ta nói là gen.” Hồ Hạnh Nhi vội sửa lời”
“Quê mẹ ngươi?” Tráng Tráng không biết quê mẹ của cô ta là ở đâu, những chuyện của Hồ gia đều rất hỗn loạn, toàn yêu ma quỷ quái gì không.
Thương Mai chuyển chủ đề: “Ta cảm thấy chưa chắc đã mang thai ba, Loan Loan sẽ sinh một thôi.”
“Chuyện này khó nói.” Tráng Tráng không tán đồng.
Ba người vui vẻ nói chuyện đến tối, đã rất lâu không thoải mái như vậy rồi, những ngày này thần kinh luôn căng thẳng, khó mà có một buổi chiều nhàn rỗi như vậy.
Thật sự hi vọng ngày tháng yên bình này mãi kéo dài như vậy.
Lúc trời tối, Thương Mai và Hồ Hạnh Nhi đứng dậy cáo biệt.
Hồ Hạnh Nhi ra khỏi cửa, ưu sâu nói với Thương Mai: “Hưởng thụ cả một buổi chiều, tối phải tăng ca rồi.”
“Tiên kiếm mãi không đủ đâu, cứ bình tĩnh thôi.” Thương Mai khuyên.
“Tiên nhiều tiền ít đầu giống nhau? Ngươi cũng biết chuyện nhà ta rồi đấy, nếu ta không tạo ra chút thành tích, sẽ có bao nhiêu người chất vấn ta chứ?” Hồ Hạnh Nhi cũng có rất nhiều khó khăn, một nữ tử ra ngoài làm ăn, gánh vác cả một gia tộc, ở thời đại này đã là rất khác biệt rồi.
“Được, vậy ngươi mau chóng về đi” Thương Mai nói.
Hồ Hạnh Nhi lấy Bạch Ngọc Quan Âm ra, đưa cho Thương Mai: “Trở về gặp Tôn Phương Nhi thì đưa cho nàng ấy đi, cứ nói là Hồ Hạnh Nhi ta coi nàng ấy là bạn, quà đã tặng đi sẽ không nhận về nữa.
“Không phải ngươi rất thích miếng Bạch Ngọc Quan Âm này sao? Tốt xấu gì cũng là người có tiếng làm, khó có được lắm đó”
“Thứ mình thích, chỉ là bắt đầu thích mà thôi, thời gian lâu rồi, cảm giác thích thú cũng dần dần nhạt đi.”
“Đúng là có cảm giác vậy thật, được thôi, vậy ta tạm giữ, trở về gặp nàng ấy ta sẽ đưa nàng ấy” Thương Mai cất Bạch Ngọc Quan Âm đi.
“Thật sự hi vọng mỗi ngày đều có thể trải qua như vậy.” Trước khi Hồ Hạnh Nhi lên xe ngựa đã nói một câu cảm thán.
Sao Thương Mai lại không muốn vậy chứ?
Cô nghĩ lão Thất sẽ không về sớm như vậy, bèn đi tới Thinh Vũ Hiên một chuyến, thương lượng với mẫu thân một lát về việc rời đi.
Chỉ là đến Thinh Vũ Hiên rồi, Thúy Ngọc cô cô lại nói trưa nay Hoàng thượng đã triệu kiến bà và Hạ Lâm vào cung.
Thương Mai không ngờ Hoàng thượng lại ra tay nhanh đến vậy, sợ hãi đến trắng bệch mặt, vội vàng lên xe vào cung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.