Thương Mai tới Trần phủ gặp Trần thái quân, tay bà ta cầm một cái màn thầu, ngồi trên thềm đá trước hành lang cắn từng miếng nhỏ, khi nhìn thấy cô thì hơi ngán ngẩm.
Trời lạnh thế này mà bà xản ống quần lên, trên ống quần còn dính bùn, bên cạnh còn đặt một cây cuốc, trông giống như một bà lão mới đi làm ruộng về.
Thương Mai kể lại mọi chuyện, còn bà thì ngồi ăn màn thầu, lúc thì gật đầu, lúc thì mim cười.
Cuối cùng, bà khẽ ăn một miếng màn thầu, rồi nhíu chặt mày, dáng vẻ ưu phiền.
Thương Mai thấy thế thì sốt sắng hỏi: "Bà nói gì đi chứ?" "Tinh hình khá nghiêm trọng." Lão thái quân lắc đâu thở dài, rồi nuốt miếng màn thầu, cố kéo dài ra. "Nghiêm trọng? Bà nhìn ra vấn đề gì ư?" Thương Mai thở dài: "Bà đừng thừa nước đục thả câu nữa được không?"
Lão thái quân nghiêng đầu nhìn cô, rồi thở dài: "Năm ngoái, lão thân có thể ăn thịt sườn, một bữa ăn được một cán hai thịt dê, mà chang tổn sức chút nào, nhưng năm nay, ăn một cái màn thầu đã cảm thấy ê răng, ta già rồi nên răng có cũng không còn tốt nữa, ngươi nói thử xem có nghiêm trọng không?"
Thương Mai nản lỏng: "Bà nói chuyện này à? Thì bà già rồi, nên răng không tốt cũng là chuyện thường tinh mà." “Là chuyện thường tình, nhưng đâu ai muốn chấp nhận? Lão thân chỉ còn lại sở thích được ăn ngon này, đối với lão thân, không có gì bi thảm hơn chuyện này?"
Thương Mai không khỏi rầu rĩ, theo người trẻ thấy, chuyện con người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800147/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.