Thương Mai kéo Mai phi ngồi uống, nghiêm túc nói: "Mai phi nương nương, những chuyện của ta và người trong quá khứ là ăn oán cá nhân, mọi chuyện đã qua rồi, người không làm gì tổn thương ta cả, Hạ Lâm cũng bình an trở về, mọi chuyện đặt dấu chấm hết, mọi người không ai hận ai. Hai chúng ta bây giờ ở đây, bên cạnh không có ai, ta cũng không ngại nói với người vài câu từ tận đáy lòng. Lão thất coi trọng Tam hoàng tử, không phải muốn lợi dụng hẳn, lẽ nào người không có lòng tin với nhi tử mình sao? Không cảm thấy thằng bé rất hiểu chuyện, rất xuất sắc à? Mỗi đời nhà Mộ Dung đều phải có một người đứng ra gánh vác trách nhiệm giang sơn Đại Chu. Đời trước là Hoàng thượng, bây giờ lão thất nói Tam hoàng tử có thể bồi dưỡng, vậy tại sao không thể tin chúng ta một lần? Lợi dụng mọi người thì được lợi gì cho chúng ta chứ? Nếu nói đại nghịch bất đạo thì người nghĩ nếu bây giờ lão thất làm Hoàng đế, cần phải dựa vào một vị Hoàng tử để thu phục lòng dân sao?"
Mai phi rất tán thành, đúng thế, nếu Nhiếp Chính vương muốn cướp đoạt ngai vàng thì gần như trong Hoàng gia không ai địch nối.
Hån là Nhiếp Chinh vương, lập được nhiều thành tích, cũng rất được lòng dân, cũng là Hoàng tử được tiên để coi trọng, hắn cần phải dựa vào mẫu tử bà sao?
Nếu không phải lợi dụng thì hắn là muốn thật lòng nâng đỡ, ủng hộ Tam hoàng tử.
Nghĩ đến đây, trái tim treo lơ lửng của bà cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800144/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.