Thương Mai cảm thấy cả đời này hình như cô chưa bao giờ chạy trốn nhanh như vậy, cô có cảm giác hai chân đang cuốn gió, giống như muốn bay lên.
Đao lão đại chạy vội quay đầu lại nhìn, người mặc đồ đen đã chạy đến đây, hắn thở hổn hển nói: “Chạy ra đến bên ngoài thì chúng ta chết chắc, chúng ta không biết khinh công."
Người ta xài khinh công đuổi theo, nhảy vài cái là bắt được bọn họ, hơn nữa, bọn họ cũng không biết bên ngoài có địa hình như thế nào, có lẽ là vách đá cheo leo, vậy thì lao ra kết quả chỉ có bốn chữ, tan xương nát thịt.
Trước mặt đã là cuối đường, có ánh sáng chiếu vào, trốn? Trốn bằng cách nào? Chạy đi thì chết ngay.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thương Mai nhìn thấy ngoài cửa có một cái cửa đá, cô nói: “Lát nữa chúng ta chạy ra ngoài, sau đó nhanh chóng thả cửa đá xuống, cho nên người nghe theo khẩu lệnh của ta, khi ta nói chạy, ngươi lập tức ôm ta, ta muốn tranh thủ kéo dãn khoảng cách với bọn họ.”
Tuy thả cửa đá xuống chỉ cản được một khoảng thời gian, nhưng nếu bên ngoài là rừng rậm, bọn họ có thế tìm được chỗ trốn.
“Vâng!” Tuy Đao lão đại không biết vì sao phải ôm cô, ôm cô không phải là sẽ chạy không được sao, nhưng hắn đã quen nghe theo lên Thương Mai, Thương Mai nói gì hắn cũng sẽ không nghi ngờ.
Gần đến cửa động, còn khoảng chừng mười mét, Thương Mai hô to: “Chạy!”
Đao lão đại lập tức xoay người ôm cô, Thương Mai quăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800142/chuong-525.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.