Chương trước
Chương sau
Thương Mai cười, không sốt ruột tranh cãi với bà ta, mà đánh giá hoàn cảnh trong mật thất. Nơi này trống không, vừa rồi cô nằm trên mặt đất, không hề có bàn ghế, không có một vật gì, trong không khí thoáng mùi ẩm ướt, là một mật thất trong núi, nhưng gần đây chắc là có nguồn nước.
Mọi thứ bên ngoài mật thất không thấy rõ lắm, chỉ tối đen một màu. Nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người di chuyển, không rõ có bao nhiêu người.
Không biết Đao lão đại bị giam ở gần đây, hay là gặp phải cảnh ngộ khác đây?
“Không cần nhìn, ngươi đã vào đây rồi thì đừng hòng trốn thoát!” Quý thái phi lạnh nhạt nói.
Thương Mai nhìn bà ta: “Quý thái phi bắt ta lại không giết ta, bà muốn làm gì?”
“Đừng giả vờ bình tĩnh, ai gia biết người đang sợ hãi." Quý thái phi nhìn chằm chằm cô: “Có phải ngươi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, ngươi lại rơi vào tay ai gia?”
“Thắng bại là chuyện thường của nhà binh.” Thương Mai vô thức đưa tay ra tự vệ, lại phát hiện sợi dây sẹo trên cổ tay đã biến mất, cô thấy lòng nặng nề hơn.
“Thật không? Ngươi cứ lạc quan như vậy là được rồi.” Quý thái phi chậm rãi cười, nếp nhăn trên khóe mắt lại càng sâu thêm, dưới ánh sáng rõ ràng lại càng có vẻ già nua.
Đôi tay bà ta bắt chéo nhau trong ống tay áo rộng, vẻ mặt bình tĩnh: “Ngươi yên tâm đi, ai gia tạm thời sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi cũng phải hợp tác một chút.”
“Không biết Quý thái phi muốn ta hợp tác thế nào?” Thương Mai cũng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh.
Quý thái phi giơ tay lên: “Tới đây!"
Một người mặc đồ đen mang vào một bộ bàn ghế, còn có cả giấy bút mực nước, đặt xuống trước mặt Thương Mai. Quý thái phi nói: “Dùng bút tích của ngươi, viết cho Mộ Dung Khanh một bức thư.”
“Nội dung trong thư?”
“Ngươi bị Hoàng đế bắt giam, tội cấu kết mưu phản.”
Thương Mai giễu cợt: “Chẳng lẽ Quý thái phi cho rằng chỉ cần ta viết như vậy, vương gia sẽ bỏ mặc kẻ địch ở Bắc Mạc, dẫn binh về kinh sao?
“Có lẽ vậy thì sao? Ai gia vẫn phải chuẩn bị cả hai phương án!” Quý thái phi không cười, thậm chí ngay cả sự tức giận trong đáy mắt cũng biến mất, lúc này đã thật sự vô cùng bình tĩnh.
“Cho dù vương gia có về thì chàng sẽ tin sao? Ta mất tích, Dạ Vương đương nhiên sẽ truyền tin cho chàng, ta rơi vào tay ai, chẳng lẽ Dạ Vương lại không biết? Hơn nữa, nếu tôi thật sự bị Hoàng thượng giam giữ, sao ta có thể viết được thư?”
“Dạ vương truyền tin cho nó cũng được, Hoàng đế hạ chỉ cũng thế, cuối cùng vẫn là thư ngươi tự tay viết. Còn vì sao ngươi bị Hoàng thượng giam giữ vẫn còn có thể viết thư, chuyện này rất dễ giải thích, gã sai vặt Đao lão đại bên cạnh ngươi liều chết truyền tin ra ngoài, chết ở gần quân doanh. Binh lính quân doanh phát hiện thi thể của hắn ta, nên đã trình thư hắn ta mang bên người cho Mộ Dung Khanh.
Nghe vậy, Thương Mai tạm yên tâm, Đao lão đại còn chưa chết.
Nhưng kế hoạch này thật sự rất tuyệt, bà ta dùng an nguy của cô để uy hiếp, sai Đao lão đại đi truyền tin, trên đường lại phái sát thủ đi theo, trước khi hắn ta tới quân doanh sẽ ra tay giết hại. Trong quân có binh lính tuần tra bốn phía, chẳng mấy chốc thi thể của Đao lão đại sẽ được phát hiện, gần quân doanh xuất hiện dân thường thì nhất định phải báo Nguyên soái. Hắn ta đã chết lại càng tăng thêm độ tin cậy của tin tức hắn ta mang tới.
Chỉ là Thương Mai không rõ: “Lui một vạn bước, cho dù vương gia dẫn binh trở lại kinh thành, chỉ cần chàng về kinh thì sẽ biết rõ tất cả sự thật thôi."
“Nó là Nguyên soái lại rời khỏi cương vị, dẫn binh rời đi, tin tức này truyền đến tai Hoàng đế, ông ta sao có thể thờ ơ? Ông ta sẽ cho rằng Mộ Dung Khanh là nghịch tặc, sai Võ An Hầu dẫn binh tiêu diệt, lúc ấy đất nước tất loạn."
Thương Mai cười khẩy: “Người làm mẹ như bà đối xử với con trai thật sự rất tốt.”
“Ai gia đối xử tốt với nó, nó lại không cảm kích.” Quý thái phi chỉ vào giấy mực: “Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ đi, bây giờ người chỉ có thể hợp tác với ai gia mới có thể sống sót, nếu không ngươi sẽ bị bỏ đói ở đây tới chết. Ai gia vẫn luôn cảm thấy ngươi là người thông minh, nhưng ngươi lại làm chuyện không thông minh. Nếu ai gia trở thành Hoàng thái hậu, ngươi cũng là Hoàng hậu, sao lại không làm chứ?”
Thương Mai thật sự không hiểu: “Bà làm Hoàng thái hậu, ta là Hoàng hậu, nhưng tiên đề là lão Thất phải làm Hoàng đế. Nhưng nếu lão Thất bị cho là phản tặc, sao chàng có thể làm được Hoàng đế?”
“Nêu nó là nghịch tặc thì sẽ không còn đường lui, người thăng mới là người viết nên lịch sử, chỉ cần nó đăng cơ làm Hoàng đế, thì nó sẽ danh chính ngôn thuận.”
Thương Mai cười ha ha: “Tôi thật sự phải thay lão Thất cảm ơn bà đã ưu ái nhưng nếu làm theo ý bà, nghịch tặc lão Thất này nói làm phản là làm phản, có phải là tám mươi vạn đại quân Đại Chu đã chết hết rồi không?”
“Tám mươi vạn đại quân, Mộ Dung Khanh nắm trong tay hai mươi vạn, sáu mươi vạn đang đối đầu với kẻ thù, trên tay Hoàng đế không còn lại bao nhiêu. Hơn nữa một nửa quan viên trong triều đều nghe lệnh Nhiếp Chính vương Mộ Dung Khanh, bàn cờ này ai gia tính không sai, vòng đi vòng lại, nó vẫn là sự lựa chọn thích hợp nhất. Thật ra ngươi không còn sự lựa chọn nữa rồi, bởi vì ngươi biết nó trúng Đồng mệnh cổ, nếu ngươi không ngoan ngoãn làm theo lời ta, ta sẽ giết lão Bát. Nói ra thì ngươi thông minh như vậy, hẳn cũng biết bây giờ lão Bát đã trúng độc, nếu không có thuốc giải của ai gia, nó nhất định phải chết. Ngươi muốn sống, muốn lão Thất còn sống thì nhất định phải nghe lời ai gia.”
Thương Mai lại thở dài, Quý thái phi nên là một người đàn ông, nếu là bậc mày râu, bà ta nhất định sẽ là một thế hệ kiêu hùng.
“Không phải bà đã mang Thất hoàng tử đi sao?” Thương Mai hỏi.
“Mang nó đi chỉ để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào thôi, còn chẳng thế trông cậy gì vào Thất hoàng tử. Lần này ai gia có hao binh tổn tướng thì lão Bát cũng đã trở mặt thành thù với ta, nó sẽ không tin ai gia nữa. Tốt nhất là trông cậy vào một người vẫn luôn chưa hề đặt hi vọng, ít nhất nó có năng lực, nhìn khắp Đại Chu, nó là vẫn là sự lựa chọn thích hợp nhất.”
Quý thái phi thẳng thắn nói ra những suy nghĩ trong đáy lòng, thậm chí còn coi Thương Mai như là người để giãi bày hết tất cả. Chuyện này có nghĩa là, khi chuyện thành công, bà ta sẽ giết chết cô.
Hoặc là cho dù chuyện thành công hay thất bại, bà ta cũng sẽ giết Thương Mai.
Thái độ nói chuyện của bà ta bây giờ giống như nói với một người đã chết.
Thương Mai ngồi xuống, vừa chậm rãi mài mực, vừa thầm nghĩ cách trong lòng.
“Làm Hoàng thái hậu quan trọng như vậy sao?” Thương Mai hỏi.
Quý thái phi ngẩng đầu, nói rất kiên định: “Có lẽ làm Hoàng thái hậu không quan trọng, nhưng ai gia đã chán ghét làm Quý phi, luôn phải khép nép đứng dưới người ta, sao ta không thể đứng ở địa vị cao nhất. Cho dù cả đời chỉ có được một ngày như vậy, ta cũng cam lòng. Phượng Tường có gì tốt hơn ai gia? Luận nhan sắc, bà ta không bằng ta; luận tài hoa, bà ta càng kém ta đến ngàn vạn lần; luận thủ đoạn, bà ta sao bằng được ta. Ta và bà ta đều là con gái nhà họ Tôn, vì sao bà ta là Hoàng hậu, mà ta chỉ khi sinh được Khanh nhi mới có thể được thăng Quý phi? Thậm chí đến danh hiệu Hoàng quý phi tiên đế cũng không cho ta? Nhưng Hoàng quý phi và Quý phi cũng như nhau cả thôi, đều phải nhìn sắc mặt Phượng Tường. Bà ta chết quá dễ dàng, nếu bà ta còn sống thì tốt rồi, ai gia mong một ngày bà ta có thể nhìn thấy ta bước lên địa vị tối cao, hiệu lệnh thiên hạ. Chỉ tiếc khi đó ai gia chưa biết nhìn xa trông rộng, còn trông mong vào lão Bát, vì muốn giữ nó ở lại kinh thành nên mới ra tay với bà ta. Bây giờ nghĩ lại, ai gia thật
sự đã đi sai quá nhiều bước, có lẽ từ lúc đầu ta đã không nên đặt hi vọng vào lão Bát mà phải luôn dạy lão Thất quan niệm về Hoàng đế mới phải.
Phượng Tường là khuê danh ở nhà họ Tôn của Hoàng thái hậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.