Chương trước
Chương sau
Lần này, để đảm bảo không xảy ra bất kỳ sai sót nào, Quý thái phi đã bỏ ra một số vốn lớn, phái toàn bộ tử sĩ ra ngoài.
Tử sĩ trong tay Nam Hoài vương đều do bà đào tạo ra, trong đó có một nhóm người đã đưa tới Nam Quốc, nhưng trong tay bà vẫn còn hơn ba trăm người, mấy người này đều liều mạng, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, sẽ bất chấp tất cả.
Bà quyết định sẽ hành động vào tối mai, sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, bà hồi cung, truyên Nghi quý phi và Thất hoàng tử tới.
“Hai ngày nay, ai gia cảm thấy buồn chán, nên ngươi để Thất hoàng tử ở lại với ai gia đi.” Quý thái phi lạnh nhạt nói.
Nghi quý phi khẽ cười đáp: “Nếu Quý thái phi cảm thấy buồn chán, thì bản cung và Tiểu Thất sẽ cùng ở lại đây với Quý thái phi.”
“Ngươi?” Quý thái phi ngẩng đầu, ý cười không đạt tới đáy mắt nói: “Quý phi phải giải quyết chuyện trong hậu cung, nên rất bận rộn, không cần phải ở lại đây với ai gia đâu, cứ để Thất Nhi ở lại là được.”
“Vậy thì không được.” Nghi quý phi càng cười tươi hơn, nhưng lại hơi siết chặt tay: “Dù bản cung bận rộn thế nào, thì Quý thái phi cũng là trưởng bối, là mẫu phi, phận làm nhi tức phụ, lẽ ra bản cung nên ở bên cạnh chăm sóc chu đáo ”
Quý thái phi cười khẩy: “Được rồi, ngươi không cần ở lại đâu, ai gia cũng không muốn nhìn thấy ngươi(con dâu),nghe nói, Dạ vương tới tìm ngươi, đúng không?”
Nghi quý phi gật đầu: “Đúng vậy, hai bên đã đánh một trận”
“Thế à?" Quý thái phi hờ hững ngước mắt lên, nhìn chằm chằm bà ta: “Hai người đánh nhau hay diễn kịch? Chuyện này chỉ có bản thân quý phi mới hiểu rõ, ai gia chỉ biết, từ lúc Dạ vương đến Nghi Lan Cung của ngươi, thì hai ngày nay quý phi bỗng trở nên cực kỳ không an phận.”
“Ta không cho phép bà nghi ngờ mẫu phi của ta!” Thất hoàng tử bỗng đứng phắt dậy, lạnh lùng trừng mắt với Quý thái phi.
Quý thái phi cười vẫy tay nói: “Tiếu Thất, cháu tới đây, nói cho ai gia biết, cháu muốn làm Hoàng đế không?”
Thất hoàng tử ngạo nghễ nói: “Tất nhiên là muốn”
“Có chí khí, ai gia nói cho cháu biết, cháu sắp có cơ hội làm Hoàng đế rồi, chỉ cần cháu ở lại với ai gia, ai gia bảo đảm, chắc chắn sẽ cho cháu ngồi lên ngai vàng, trở thành Hoàng đế.”
Thất hoàng tử ngẩng đầu nhìn Nghi quý phi: “Mẫu phi?”
Quý thái phi cười hờ hững: “Mẫu phi cháu không có năng lực đó, chỉ có ai gia mới có thể cho cháu hoàn thành tâm nguyện.”
Thất hoàng tử từng bước đi tới, Nghi quý phi đứng dậy, lạnh lùng nói: “Quý thái phi, bản cung không cho phép Tiểu Thất ở lại đây.”
Quý thái phi nắm tay Thất hoàng tử, khẽ nói: “Cháu nói cho mẫu phi cháu biết, cháu muốn ở lại với ai gia không? Cháu muốn làm Hoàng đế không?”
Nghi quý phi nhìn khuôn mặt cười hờ hững kia, chỉ thấy sởn da gà khắp người, người khác thì không biết rõ nhưng bà thì quá hiểu con người Quý thái phi, để đạt được mục đích, ngay cả nhi tử thân sinh của mình bà ta cũng có thể hy sinh, Tiểu Thất ở bên bà ta sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa lần này chắc chắn bà ta sẽ hành động, chỉ cần bà ta thành công, nâng đỡ Tiểu Thất đăng cơ, vậy thì người làm mẫu phi như bà sẽ trở nên vô ích, chắc chắn sẽ bị bà ta trừ khử.
Bà kéo Thất hoàng tử lại, tức giận nói: “Con không được ở bên bà ta, bản cung không cho con làm thế.”
Quý thái phi vỗ tay Thất hoàng tử nói: “Cháu ra ngoài trước đi, ai gia muốn nói chuyện với mẫu phi cháu một lát, để mẫu phi cháu không phá
hỏng chuyện đại sự của chúng ta, đúng không?”
Thất hoàng tử quay đầu, tức giận nhìn Nghi quý phi: “Mẫu phi, người sao vậy? Chẳng lẽ người không muốn nhỉ thần làm Hoàng đế ư?”
Nghi quý phi sửng sốt, vô thức liếc nhìn Quý thái phi, bà ta đang nhìn bà đắc ý.
Nghi quý phi nghiến răng nói: “Tiểu Thất, con ra ngoài trước đi.”
Thất hoàng tử thấy mẫu phi giận tái mặt, đành phải đi ra ngoài.
Nghi quý phi siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói với Quý thái phi: “Bản cung biết âm mưu của bà, lần này bà định khống chế Tiểu Thất để uy hiếp bản cung và Hoàng thượng đúng không, bà đừng hòng.”
Quý thái phi nhàn nhã nói: “Quý phi, ngươi đâu cần nghĩ bi quan đến thế? Lần này ngươi không cho ai gia thành công à?”
“Bà thành công thì sao? Bà nâng đỡ Tiểu Thất lên rồi, chắc chắn sẽ giết bản cung.” Nghi quý phi cười khẩy: “Bà đừng tưởng bản cung không biết bà định làm gì, lần này bà dốc hết sức đánh liều tới cùng, nếu thắng, bản cung cũng chẳng được lợi lộc gì, còn thua thì Thất hoàng tử sẽ bị bà khống chế, để giữ lại tính mạng cho bà, bản cung không cho phép bà làm điều đó.”
Sắc trời dần trở nên ảm đạm, những tia nắng cuối ngày chiếu xuyên qua ô cửa sổ, nhưng không thể xua tan sự u ám trong điện.
Quý thái phi lấy đá lửa ra, thắp sáng nến trong điện, một cơn gió thổi vào, làm ánh nến lay lắt, chiếu sáng gò má vẫn còn u ám của Quý thái phi.
“Chử Tiểu Kiêu!" Quý thái phi từ tốn nói: “Ban đầu ai gia chọn ngươi, rồi dẫn ngươi từ Tiên Ti đến Đại Chu, từ một cô gái Tân Lâu trở thành quý phi cao quý như hôm nay, ngươi cảm thấy, ai gia sẽ không để lại đường lui nào cho mình, để phòng ngừa ngươi phản bội à?”
Nghi quý phi ngẩn người: “Bà đã làm gì bản cung? Bà hạ độc bản cung?”
“Không.” Quý thái phi khẽ cười: “Ngươi không cảm thấy, hoàng tử của ngươi độc ác hơn những người khác à?”
Nghi quý phi sợ hãi: “Bà đã làm gì Tiểu Thất?”
Quý thái phi phất tay nói: “Hắn không phải nhỉ tử của Hoàng đế, mà là nhi tử của một ma vương khát máu, trong xương cốt hắn có sự hung ác của phụ thân hắn”
Nghi quý phi cả kinh đến bật người dậy: “Bà nói bậy!”
“Nói bậy? Ngươi còn nhớ hai tháng trước khi ngươi mang thai hắn, ai gia và ngươi cùng đi Từ Vân Am không? Chẳng phải mấy buổi tối đó, ngươi luôn cảm thấy cả người mê man à? Đó là vì ai gia đã bỏ thuốc ngươi, đến tối, phụ thân của Thất hoàng tử sẽ tới tìm ngươi, rồi ngươi về chưa được bao lâu thì mang thai.”
Nghi quý phi toát mồ hôi lạnh khắp người, quả thật có chuyện này, mấy ngày ở Từ Vân Am đó, bà luôn cảm thấy mê man, ăn cơm chay xong thì đi ngủ, nhưng vẫn không ngủ đủ, ban ngày thì mệt đến mức thắt lưng cũng đau, lúc đó Quý thái phi còn nói là vì bà leo núi quá mệt, nên bị nhiễm phong hàn.
“Sao bà lại làm thế với bản cung?” Nghi quý phi điên cuồng hét lên, ma vương giết người? Không ngờ con bà lại là con của ma vương giết người? Bà vốn tưởng rằng mình có xuất thân thấp hèn, nhưng con bà lại có xuất thân cực kỳ tốt, đó là Hoàng tử, với dòng dõi quý tộc con vua.
“Không những thế, từ khi Thất hoàng tử được ba tuổi, ai gia đã âm thầm ra lệnh cho Tôn Phương Nhi hạ độc hản, khống chế suy nghĩ của hắn, còn về phần tại sao ai gia lại làm thế, thì ngươi không nghĩ ra à? Ngươi biết quá nhiều chuyện của ai gia, nếu ngươi phản bội, chẳng phải ai gia sẽ chẳng còn gì để bảo đảm nữa ư? Nhi tử của ngươi là vũ khí để ai gia đối phó ngươi, nếu ngươi không nghe lời, thậm chí ai gia có thế khống chế hắn giết ngươi.” Quý thái phi nói rất nhẹ nhàng, nhưng Nghi quý phi lại nghe như tiếng sét đánh, làm bà khiếp sợ đến mức hồn bay phách tán.
Bà tự cho rằng mình rất thông minh, mặc dù nghĩ Quý thái phi độc ác, tâm cơ thâm sâu, nhưng bà đã theo bà ta suốt chặng đường, cảm thấy mình đã thấu hiểu kế sách của bà ta, nhưng không ngờ, bà ta đã sớm trói mình bằng dây thừng, khiến bà vạn kiếp bất phục.
Bà ngã ngồi xuống ghế, lắc đầu: “Bà lừa bản cung, bà lừa bản cung."
“Ai gia lừa ngươi.” Quý thái phi gỡ cây trâm cài tóc xuống, châm vào tâm cây nến, ngọn lửa bỗng bốc cháy, chiếu lên mặt bà ta từng đường vân nhỏ rất rõ ràng, mỗi đường vân nhỏ đều như ẩn chứa ý lạnh thâm độc: “Nên ngươi cứ việc hợp tác với Dạ vương đi, phụ thân Thất hoàng tử là giáo đầu huấn luyện tử sĩ cho ai gia, chỉ cần ông ta đứng trước mặt Hoàng đế, Hoàng để sẽ biết Thất hoàng tử là con ai.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.