Vừa nói xong, mọi người đều chấn động.
Duy chỉ có Dạ vương khẽ nhếch miệng lên, như là đã sớm đoán được.
Trần thái quân thấp giọng nói: “Đi, trở về rồi nói.”
Thương Mai không biết đã trở về Huệ Khánh Cung như thế nào, trong lòng chỉ cảm thấy bi phẫn, có nỗi bực dọc, ấm ức, căm giận không thể nói thành lời.
Vì cô, cũng vì lão Thất.
Tráng Tráng hỏi tình hình, Thương Mai cũng Trần thuật lại một lần.
Lương vương ngồi xuống, lẩm bẩm: “Sao lại như vậy chứ? Bao nhiêu ngày qua của chúng ta đều uổng phí cả sao?”
Dạ vương nhàn nhạt nói: “Ngươi đó, hỏi ra được lời như vậy chứng tỏ ngươi không phải người làm việc cho Hoàng đế rồi.”
Lương vương ngẩng đầu lên: “Hoàng thúc đã sớm biết Phụ hoàng sẽ đưa ra quyết định như vậy sao? Nhưng tại sao chứ?”
“Tại sao à?” Dạ vương cười lạnh: “Nghĩ thôi là biết rồi, đảng phái của Quý thái phi vốn không thể nào tiêu diệt được, giờ cũng đã bị tiêu diệt cả rồi, bây giờ trong triều các quan đều là người của lão Thất, ngươi cảm thấy, Hoàng thượng sẽ để mặc chuyện này xảy ra sao?”
“Chẳng lẽ làm Hoàng đế không phải là mong mọi quan đều quy thuận sao?” Lương vương thật sự không hiểu.
“Không, vào lúc quan trọng, thì cần các quan quy thuận, ví dụ như lúc chiến tranh, nhưng giữ nước thì lại không cần nữa, mỗi người đều có tính cách riêng, cách hành sự riêng, dã tâm riêng, làm Hoàng đế không thể nào hoàn toàn không chế một người được, chỉ có thể thông qua cách cản trở
để kiềm chế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800125/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.