Lão thái quân dồn dập hỏi thăm: "Tôn Phương Nhi đâu? Nàng ta chết chưa?" “Ngự y nói tình huống không tốt lâm, thật ra ta cũng muốn đi xem, nhưng Quý thái phi chỉ cho Viện Phán chữa trị, không cho phép ta đến gần." Thương Mai nói. “Mau đi, nhất định phải giữ được tính mạng của Tôn Phương Nhi." Lão thái quân vội vàng nói. Thương Mai lập tức dẫn theo Đao lão đại qua đó, Viện Phán và hai ngự y vẫn còn ở Từ An Cung, Từ An Cung canh phòng nghiêm ngặt, ngoài cửa cung có rất nhiều thân vệ của Quý thái phi đang canh giữ, thấy Thương Mai đi vào, A Phúc bước lên phía trước nói: "Vương phi, Quý thái phi có lệnh, bất kỳ người nào không được truyền gọi cũng không được đi vào." "Vậy sao?" Thương Mai giơ sợi dây sẹo quấn trên cánh tay ra: "Như vậy có thể vào chưa?" A Phúc lắc đầu: "Xin lỗi, Vương phi, đây là mệnh lệnh của Quý thái phi, nô tài chỉ làm theo." Thương Mai cười lạnh: “Đây là tín vật của Thái Hoàng thái hậu, ta cầm nó đến Hi Vi Cung, ngay cả Hoàng thượng cũng không ngăn cản." "Hoàng thượng không ngăn cản là bởi vì không cần thiết phải ngăn cản, ngài là đại phu chữa trị cho Hoàng thượng, tất nhiên Hoàng thượng cho ngài đi vào, nhưng Quý thái phi bị hoảng sợ, cho dù là Thái Hoàng thái hậu đến, Quý thái phi cũng có quyền không gặp.” "Ta không muốn gặp bà ta, chỉ muốn đi vào Từ An Cung." "Vậy cũng không được." A Phúc lên tiếng từ chối. Đao lão đại 'roęt' một tiếng rút đao ra, A Phúc nghiêm nghị nói: “Thật to gan, ở Từ An Cung cũng dám rút binh khí? Bỏ xuống!" Y ta vừa ra lệnh, đã có thân vệ xông đến, đều cầm kiếm chĩa về phía Đao lão đại. Đao lão đại bị nhiều người bao vây như vậy, cũng không hề sợ sệt, chỉ chờ mệnh lệnh của Thương Mai. Thương Mai tháo sợi dây sẹo xuống, lạnh nhạt liếc nhìn thị vệ: "Ta xem ai dám bước lên cản trở?" Cô vung lên, sợi dây sẹo tựa như rồng lượn phát ra tiếng gió 'vù vù' trên không trung. Thân vệ ngẩn ra, hơi chùn bước, A Phúc lại nghiêm giọng nói: “Đây chỉ là một sợi dây thừng mà Thái Hoàng thái hậu bỏ đi, không cần lo lắng, xảy ra chuyện gì, tất có Quý thái phi gánh chịu." Y ta nhìn Thương Mai nói: "Vương phi cân nhắc lại, Từ An Cung này vừa mới gặp phải thích khách, Vương phi lại dẫn người xông vào, truyền ra ngoài, chỉ sợ người cố ý sẽ bôi nhọ Vương phi." “Cây ngay không sợ chết đứng, người cố ý bôi nhọ thì cứ để bọn họ bôi nhọ." Bồng nhiên Thương Mai ra tay, sợi dây sẹo quấn lên cổ A Phúc: "Cho vào hay không?" “Vương phi muốn đi vào, vậy giết nô tài đi." A Phúc hoàn toàn không sợ, y ta cũng không tin Hạ Thương Mai sẽ giết y ta, trong thời khắc then chốt này, cô ra tay giết người, không phải tương đương với giội nước ban lên người mình sao? Đọc truyện mới nhất tại Truy ệnhayonline.com Thương Mai cười lạnh: "Được, vậy ta giết ngươi." Cánh tay thu lại, sợi dây sẹo càng quan càng chặt, A Phúc gần như không thở nổi, sắc mặt đỏ lên, y ta cố sức giãy giụa, nhưng sợi dây sẹo này càng phản kháng thì quấn càng chặt, cũng chỉ một lát, y ta đã cảm thấy trong đầu trống rồng, long ngực như muốn nổ tung. “Dừng tay!" Cửa điện truyền đến tiếng quát uy nghiêm tức giận của Quý thái phi, Thương Mai không thu sợi dây sẹo, chỉ hơi thả lỏng một chút, để A Phúc có thể thở một hơi. "Ra tay trong Từ An Cung của ta, ngươi thật sự coi mình là Hoàng hậu sao?" Quý thái phi nghiêm túc quát lớn, bước nhanh xuống: “Còn không mau buông y ta ra?" Thương Mai nhìn khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lùng của bà ta, nói: "Quý thái phi, người bên cạnh ngài không hiểu chuyện, ta dạy dỗ thay ngươi." "Không hiểu chuyện cũng không đến lượt người dạy dỗ, ngươi là cái thá gì? Dám giương oai ở trong cung của ai gia?" Quý thái phi thấy cô vẫn không buông A Phúc ra, bước lên muốn giơ tay tát lên mặt Thương Mai. Một cánh tay khác của Thương Mai nam chặt cổ tay bà ta, lạnh lùng nói: "Quý thái phi, Từ An Cung này còn chưa phải là cung điện của ngài, ngài chỉ tạm thời ở chỗ này, ta cũng không phải đến tìm ngài, người của ngài ngăn cán ta, lại nói xẩu thánh vật của Thái Hoàng thái hậu, loại người này không dạy dỗ mà được sao?” Quý thái phi giận tím mặt: "Người đâu, bất Nhiếp Chính vương phi lại!" Vừa rồi thân vệ vần đang do dự, bây giờ thấy là Quý thái phi ra lệnh, lập tức đánh đến. Đao lão đại chờ đã lâu, ngứa tay lâm rồi, còn không ra tay hắn ta phải tự đánh hai bàn tay mình mới thoải mái được, chỉ thấy hắn ta vung đại đao lên, xông vào đám thân vệ chém giết, chiêu thức hỗn loạn, nhưng vô chiêu đánh hữu chiêu là điểm mạnh của hắn ta, dựa vào sức mạnh thô bạo, trái lại có thể vững vàng đánh một trận. Thân vệ cũng không dám ra tay với Thương Mai, Thương Mai hất A Phúc ra, sợi dây sẹo bay ra ngoài, cuốn lấy một thân vệ ném vào tường, A Phúc thở được, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn, cầm kiếm tiến lên ngăn cản Thương Mai. Cơ thể này của Thương Mai hơi bất lợi, kiến thức ở trong đầu, nhưng tay chân lại không được linh hoạt, nguyên chủ Hạ Thương Mai là một cô gái yếu mềm trói gà không chặt, mặc dù sau khi Thương Mai xuyên đến có rèn luyện, nhưng cũng chỉ có chiêu thức chứ không có sức mạnh, chi có thể dựa vào sợi dây seo. Cho đến bây giờ Thương Mai vẫn không nghĩ ra cấu tạo của sợi dây sẹo, nó hiểu được bản thân phải đánh thể nào, việc Thương Mai cần phải làm là liên tục vung vẩy, sau khi vung ra ngoài, tự nó hiểu phải tránh kiếm của A Phúc rồi quấn lên thân kiếm của A Phúc, nhìn từ xa giống như một con rán linh hoạt. Truyệnhayonline.com website cập nhật truyện nhanh nhất Đánh trong chốc lát, lại thấy một cung nữ từ hành lang bên kia vội vàng đi đến, nói nhỏ hai câu bên tai Quý thái phi, trên mặt Quý thái phi lộ ra nụ cười lạnh lẽo, ngẩng đầu nói: "Lui lại hết cho ta!" Thân vệ nghe thấy lời này, thi nhau nhảy ra ngoài, A Phúc cũng thu kiếm lại, khuôn mặt của y ta rất đặc sắc, nếu còn không thu, chỉ sợ khuôn mặt này bị phế bỏ rồi, y ta bị sợi dây sẹo quất mấy roi, khuôn mặt giống như mèo cào, dấu đỏ rõ ràng, còn rỉ ra bọt máu. Quý thái phi nhìn Thương Mai: "Ngươi đen Từ An Cung ầmĩ một trận, vì sao làm vậy?" "Ta muốn gặp Tôn Phương Nhi!" Thương Mai nói như vậy, nhưng trong lòng đã có dự cảm chang lành, vừa rồi cung nữ đen báo, có lẽ là báo tình huống của Tôn Phương Nhi. "Nói sớm có phải là xong rồi không? Ai gia còn tưởng ngươi đến gây chuyện, đi vào đi, người tùy ngươi thăm viếng, muốn dẫn đi cũng được." Quý thái phi nói xong, khóe miệng ẩn chứa ý cười độc ác, quay người đi vào. A Phúc cũng đi vào theo, trước khi đi, y ta hung hăng lườm Thương Mai. Thương Mai dån Đao lão đại xông vào, đúng như cô đoán, quả thật Tôn Phương Nhi sắp không xong rồi. Viện Phán có phần tiếc nuối nói: “Bỗng nhiên tình huống của nàng ta trở nên tồi tệ, vốn định lập tức thông báo cho Vương phi, nhưng không kịp rồi.” Thương Mai kiếm tra tình huống của Tôn Phương Nhi, hô hấp mạch đập đều vô cùng yếu ớt, hơi thở mong manh, là điềm báo của cái chết. Thương Mai lấy châm dài ra, phong bế kinh mạch của nàng ta, nói: "Đại nhân, đưa nàng ta đến Huệ Khánh Cung." “Đi cũng vô dụng, Vương phi, lần này không cần đưa đi, nàng ta còn trúng đoc." Viện Phán nói. Thương Mai giật nảy mình, lật mí mắt rồi lại xem môi nàng ta, lấy châm thăm dò mạch máu, quả nhiên phát hiện châm bạc đổi màu, là trúng độc. "Sao lại trúng độc? Khi ngươi vừa tiếp nhận điều trị có phát hiện trúng độc không?" "Vâng, lúc ấy có phát hiện trúng độc, nhưng rất nhỏ, trong quá trình điều trị, độc tổ tự bien mất, nhưng vừa rồi lại phát hiện dấu hiệu trúng độc, có lẽ là do trước đó mạch tượng khác lạ, không nhìn ra, cho rằng độc đã được loại trừ." "Ngươi vẫn luôn ở nơi này sao?" Thương Mai nói. Viện Phán lắc đầu: “Không, vừa rồi Quý thái phi sai thần đi một chuyển, có hỏi tình huống của Tôn cô nương, chờ đến khi thần trở về khám lại, tình huống đã rất tồi tệ rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]