Hồ Hạnh Nhi nói: "Ai cũng muốn phấn đấu vươn lên, hắn ta không cam tâm chỉ làm tiểu nhị nên học cách cất rượu, hắn ta vừa thích làm lại vừa làm ra được tiền, con người đều nên làm những thứ mình thích, không phải sao?"
"Cũng không phải ai cũng có thể làm chuyện mình thích." Tôn Phương Nhi phản bác.
"Đúng vậy," Hồ Hạnh Nhi nhẹ giọng thở dài: "Nhiều khi chúng ta cũng thân bất do kỷ, nhưng luôn có một hai chuyện chúng ta vẫn có thể làm, ví dụ như ta đây, ta rất bận rộn nhưng ta cũng thích nói chuyện phiếm với bằng hữu, cho nên trong những lúc bận rộn ta vẫn cố gắng dành ra chút thời gian để nói chuyện với bằng hữu, giống như hôm nay nói chuyện phiếm với ngươi vậy."
Trong lòng Tôn Phương Nhi hơi xúc động: "Ta vẫn cho rằng, ngươi tiếp cận ta là có mục đích."
"Ở đâu có nhiều mục đích như vậy? Người sống cả một đời, dù sao cũng phải sống một cách vui vẻ chứ."
Tôn Phương Nhi chợt vươn tay ra giữ chặt lấy tay của nàng: "Hồ Hạnh Nhi, ta nói với ngươi một việc, sau khi nói rồi ngươi có thể coi ta là bằng hữu thực sự của ngươi được không?"
Hồ Hạnh Nhi bị sự nghiêm túc đứng đắn của nàng ta dọa sợ: "Ta vẫn coi ngươi là bằng hữu mà."
"Không, tuy ngươi nói là ngươi không có mục đích gì nhưng ít nhiều trong lòng ngươi vẫn không coi ta như bằng hữu chân chính của ngươi, ta muốn làm một chuyện để cho mình vui vẻ và cũng có thể để cho bằng hữu của ta vui vẻ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800106/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.