Tráng Tráng hỏi: "Trong cung ngươi và nàng ta có quan hệ tốt nhất, chuyện của nàng ta cùng Mộ Dung Trịnh ngươi cũng là người biết rõ nhất, người có cảm thấy, nàng ta thực sự là thích Mộ Dung Trịnh không?" Mai Phi nghe thấy lời Tráng Tráng nói, sợ hãi nhìn xung quanh trái phải, nhỏ giọng nói: "Công chúa, người không thể tùy tiện nói như vậy, chúng ta không có chứng cứ." Thương Mai nói: "Mai Phi có thể yên tâm, ở chỗ này của ta có thể nói chuyện không cần kiêng nể gì cả, giống như vừa rồi ta và công chúa đã nói, mạnh dạn lập giả thiết, cẩn thận kiểm chứng lại." Mai Phi nhìn Tráng Tráng: "Chuyện này... Ta cũng không biết phải nói thế nào." Tráng Tráng tò mò hỏi: "Nàng ta ở trước mặt người không hề che giấu gì sao?" "Không phải là không che giấu gì, mà là ta đã bắt gặp hai ba lần, thái tử đã ra vào cung của nàng ta từ năm mười sáu tuổi." "Vậy là cũng đã bốn, năm năm rồi.” Tráng Tráng trợn tròn mắt: “ Nghi Phi này thật là can đảm, lúc đó hoàng thượng còn chưa bị bệnh." "Gan của nàng ta thực sự rất lớn, đến tận bây giờ ta vẫn không hiểu tại sao nàng ta lại không hề né tránh, loại chuyện này, có nghĩ chúng ta cũng không dám nghĩ, lại càng không dám làm, nàng ta đây là làm còn không sợ người khác biết." Dừng lại một chút, lại cảm thấy nói như vậy không đúng lắm: "Không phải là không sợ mọi người biết, mà tài năng giữ bí mật của nàng ta lợi hại lắm, ta tin là ngoài ta và Vương phi ra thì không còn ai có thể biết." "Ngươi nghĩ xem nàng ta là vì mục đích gì? Mộ Dung Trịnh này, quả thực là một người vô dụng, Nghi Phi làm sao có thể yêu hắn ta?" Tráng Tráng nói. Điều này thực sự rất khó hiểu. Thương Mai cười nói: "Cái này có gì khó hiểu đâu? Tuy Mộ Dung Trịnh là rác rưởi, nhưng Thái phó và Hoàng Hậu thì không hề, tiếp cận được Mộ Dung Trịnh, nghĩa là sẽ tiếp cận được Thái phó và Hoàng hậu, có tin tức gì trong cung mà không thể biết?" Tráng Tráng ngẩn người: "Thương Mai, ngươi nói như vậy, đúng là đa nghi rồi, nhưng ngẫm lại cũng không phải là không có lý, nếu nàng ta là mật thám, tiếp cận được Mộ Dung Trịnh sẽ có thể tiếp cận được trung tâm cơ mật của Đại Chu ta, nhưng nàng ta là mật thám của ai? Nàng ta chính là người Đại Chu." Mai Phi nghe hai người họ nói, hơi hoảng sợ: "Hai người đang nói cái gì vậy? Nàng ta làm sao có thể là mật thám chứ? Nàng ta là phi tử của Hoàng đế Đại Chu mà, lại là mẹ ruột của thất hoàng tử, thân phận cao quý như vậy, nàng ta tại sao phải đi làm mật thám chứ? Điều này thật vô lý." Điều này, đúng là làm cho người ta phải vò đầu suy nghĩ, nếu là nam nhân thì làm mật thám cho nước khác còn được, dù sao nam nhân luôn có chí hướng cho tương lai sau này, nữ nhân thì mưu tính gì chứ? Nàng ta giờ còn làm phi tử, cho dù có giúp nước khác đến tranh đoạt, cuối cùng nàng ta có thể có được cái gì chứ? So với hiện tại có tốt hơn không? Hơn nữa, nàng là một người phụ nữ khuê các, làm sao có thể qua lại với người nước khác? Càng làm sao có thể trở thành mật thám? Đây đều là những vấn đề không thể lý giải được. Đúng như Mai Phi nói, nàng ta hiện tại là phi tử của Đại Chu, lại là mẹ của thất hoàng tử, thân phận cao quý, sao lại bỏ đi làm mật thám chứ? Chẳng lẽ thật sự là do có hứng thú sao? "Mai Phi nương nương, chuyện này, người đừng nói với bất kỳ ai, bọn ta chỉ đang giả định, không khẳng định nàng ta là mật thám." Thương Mai dặn dò Mai Phi. Mai Phi gật đầu: "Đừng lo lắng, ta sẽ không nói lung tung đâu." Sau khi Mai Phi rời đi, Thương Mai và Tráng Tráng đã thảo luận rất lâu, nhưng họ vẫn không thể tìm ra lý do tại sao. Buổi tối khí Mộ Dung Khanh trở về, Thương Mai nói với hắn về chuyện của Nghi Phi, Mộ Dung Khanh trầm ngâm suy nghĩ một chút, nói: "Bổn vương viết thư cho Tống Đoan Dương, bảo hắn ép hỏi Công Tôn Yến thử xem sao." "Công Tôn Yến nhất định là phải có cách nào đó để qua lại với Nghi Phi, hỏi hắn ta là tốt nhất." Thương Mai nhất thời nhớ ra, cô cười chê: "Ta với Tráng Tráng bàn luận nửa ngày nay, chưa nghĩ ra được cách gì, vẫn là đầu óc của vương gia người nhanh nhạy." “Đây là khen ta sao?” Mộ Dung Khanh liếc mắt nhìn cô. "Một trăm phần trăm luôn." “Ta nhận!” Mộ Dung Khanh ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Đến đây, châm cứu cho ta một chút, đau đầu quá.” “Dạo này người bận quá, không có thời gian ngủ, làm sao mà không đau được chứ?” Thương Mai thở dài, cảm thấy rất đau lòng, trước đây hắn sợ nhất là kim châm, bây giờ lại đòi châm cứu, nhất định là đang rất đau. Mộ Dung Khanh nhắm mắt lại: "Phu nhân, sau khi những chuyện lộn xộn này ổn thỏa, chúng ta cũng đi Hàn Sơn đi." “Được.” Thương Mai mỉm cười, xoay xoay kim vàng trong tay, đâm vào sâu hơn: “Người muốn đi, đến nơi nào ta cũng đi cùng người.” “Địa ngục cũng đi sao?” Mộ Dung Khanh cười hỏi. "Nơi có người, chắc chắn sẽ không phải là địa ngục." Mộ Dung Khanh đột nhiên mở mắt ra, kéo cô lại gần trước mặt: "Nàng thật sự nghĩ như vậy sao?" "Lấy chồng theo chồng, cho dù có gả cho cáo ta cũng sẽ cùng chạy khắp núi rừng." “Thực sự hy vọng rằng chuyện này sẽ sớm kết thúc.” Mộ Dung Khanh lại thở dài, Thương Mai phát hiện gần đây hắn thở dài rất nhiều, giống như một ông già vậy. “Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.” Thương Mai thoát khỏi tay hăn, lấy kim châm cho hắn: “Có cảm thấy tốt hơn không?" Mộ Dung Khanh xoa lông mày: "Tốt hơn nhiều rồi." "Ta sẽ kê đơn thuốc cho người. Buổi sáng sau khi ăn sáng người có thể uống luôn." "Đại phu, tôi không muốn uống thuốc." “Vậy người chỉ có thể châm kim thôi đó.” Thương Mai cười nói, cúi người hôn hắn: “Nghe lời, hiện tại có rất nhiều việc, người phải giữ gìn sức khỏe.” Mộ Dung Khanh ôm cô, vùi đầu vào tóc cô: "Bổn vương muốn biết chuyện của nàng." Thương Mai giật mình, trước đây tuy rằng hắn còn nghi ngờ cô nhưng cũng chưa từng hỏi, sao bây giờ lại muốn hỏi? "Nàng không nói được sao? Vậy thì đừng nói." Mộ Dung Khanh thật ra cũng không ép buộc cô. Thương Mai ngồi xuống, nhìn hắn chằm chằm: "Không có gì không nói được, một khi ta đã chấp nhận người, chuyện của ta người đều có thể biết, nhưng là, có lẽ là sẽ rất hoang đường, chưa hẳn người sẽ tin đâu." “Ta tin tất cả những gì nàng nói.” Mộ Dung Khanh nói. Thương Mai hơi cảm động: "Duyên phận thật là kỳ quái, lúc đầu hoàng hậu nói muốn gả ta cho người, thật ra ta rất hoảng sợ, ta biết hoàng hậu muốn dùng ta để làm nhục người, không ngờ rằng chúng ta có thể cùng đi đến ngày hôm nay, mục đích trước kia của hoàng hậu không tốt, nhưng đã tác thành cho chúng ta." "Nàng hoảng sợ sao? Nhưng bổn vương lúc đó không cảm thấy nàng đang hoảng sợ." Mộ Dung Khanh nhớ lại chuyện này, lúc đó khuôn mặt của cô quả thực là đã thay đổi, nhưng khuôn mặt đầy vết thương thoạt nhìn rất phấn khích, không chắc có phải đã thực sự thay đổi hay không, nhưng hắn khá chắc chắn rằng hắn không hề bắt gặp sự hoảng sợ nào trên khuôn mặt hay ánh mắt của cô khi đó. Khi đó cô tuy tuyệt vọng nhưng lại tràn đầy sức chiến đấu, trước mặt hoàng hâu không kiêu ngạo không nịnh nọt, bây giờ nghĩ lại, thật sự từ lúc đó cô đã rất dũng cảm rồi. "Làm sao có thể không hoảng sợ? Người ngoài đều biết người và hoàng hậu có mâu thuẫn, hoàng hậu đưa ta gả cho người, căn bản là có ý đồ xấu, ta làm sao biết người có đổ giận lên đầu ta hay không?" "Bổn vương là người như vậy sao? Bổn vương ta sẽ chỉ đối phó với vấn đề chứ không nhắm vào người, Tôn trắc phi gả vào phủ lâu như vậy, bổn vương biết hết âm mưu của nàng ta, nhưng có từng làm khó nàng ta chút nào chưa?" Mộ Dung Khanh đứng lên thanh minh với cô. “Được rồi, ta thậm chí còn không biết rằng phu quân của ta là một người nhân từ như vậy.” Thương Mai mỉm cười. “Được rồi, đến lúc vào vấn đề chính rồi, nói tiếp đi.” Mộ Dung Khanh nhìn cô, hắn đêm nay đặc biệt muốn biết về quá khứ của cô, mọi thứ về cô, trước kia hắn cảm thấy mình có nhiều thời gian, có thể chờ cô tự nguyện nói ra, nhưng mà, hiện tại hắn không chắc chắn điều gì cả. Hôm nay, hắn quyết định hỏi cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]