Tôn Phương Nhi thấy nàng ta lấy lại miếng ngọc, vội đưa tay ra giành lại, Hồ Hạnh Nhi không buông tay, khẽ thở dài, nếu ngươi không cần vậy hãy trả lại ta đi, ta cần nó, lão phu nhân nhà ta còn đang làm ầm lên đây.
“Người nói đi, thế thì tại sao người lại tặng ta miếng ngọc quan âm, ta biết người tặng cho Hạ Thương Mai là một cái vòng tay bằng vàng”. Giọng của Tôn Phương Nhi dần nhẹ lại, biểu cảm cũng không còn lạnh như trước nữa.
Hồ Hạnh Nhi đành buôn tay, để nàng ta lấy Bạch Ngọc Quan Âm, trong lòng đã sớm nghĩ ra lý do: “Ta tặng cho Hạ Thương Mai và những người bạn khác đều là vòng tay bằng vàng cả, bởi vì ta muốn họ giúp ta quảng cáo một chút, chính là nói, dẫn đầu trào lưu... ý của ta là, bọn họ mặc những loại vải hàng đầu, trong kinh thành nhất định sẽ trở thành trào lưu, đây là cách buôn bán của ta, còn tặng ngươi Bạch Ngọc Quan Âm, chỉ đơn giản cảm thấy ngươi khá giống với nó mà thôi, biểu cảm lạnh nhạt, không chút ấm áp nào, chứ ta không hề có suy nghĩ nào khác”.
Già mồm!
Tôn Phương Nhi sờ vào miếng ngọc, quả nhiên nó đã có độ ấm, nàng ta nhẹ giọng nói: “Người thật sự suy nghĩ như vậy sao”?
“Nếu không, ta còn nghĩ thế nào nữa”? Hồ Hạnh Nhi hỏi ngược lại.
Tôn Phương Nhi lại nói: “Ta cứ nghĩ người muốn tiếp cận ta, để làm nội ứng bên cạnh Hạ Thương Mai”.
Hồ Hạnh Nhi ngạc nhiên, nàng ta sao có thể thẳng thắn như thế?
Tốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800083/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.