Mộ Dung Khanh không biết có phải uống giấm thành nghiện rồi không, bây giờ là giấm không rời người, đi đâu cứ phải uống vài ngụm.
Tối đó Nghiêm Vinh đưa chăn đến nhà lao, không lâu sau thì thấy Mộ Dung Khanh cũng đến, hắn cũng ôm một chiếc chăn.
“Người đến làm gì?” Thương Mai thấy hắn đi thẳng vào, hỏi.
“Phu thê đồng mệnh, nàng ngủ ở đâu bản vương ngủ ở đó.” Hắn liếc nhìn chiếc giường của Thương Mai, chán ghét nói: “Nàng luộm thuộm như vậy sao? Dưới cũng không rải chiếu sao? Trực tiếp lấy chăn trải lên rơm, thật bẩn.”
Nghiêm Vinh nói: “Tiểu Khuyên đã đi lấy rồi, tới ngay.”
“Ta bây giờ là bị giam ở đại lao, đâu có đòi hỏi nhiều như thế chứ?” Thương Mai lườm nói.
“Không phải nàng đòi hỏi, là bản vương đòi hỏi, bản vương cũng phải ngủ.” Mộ Dung Khanh khịt mũi, bỗng chán ghét nói: “Nàng không tắm.”
Thương Mai không khách khí nói: “Người cho rằng ở đây là nhà lao năm sao à? Còn có phòng tắm.”
“Sao không thể chứ?”
Mộ Dung Khanh phân phó Nghiêm Vinh: “Đi bảo Trương La bê thùng tắm qua đây, đổ đầy nước, người tự mình canh chừng ở bên ngoài, ai cũng không cho phép vào, muỗi cũng phải kiểm tra là đực hay cái mới được thả ra.”
“Không cần phiền phức đâu, ta không tắm, ta đâu cũng không đi, tắm làm cái gì? Ngồi tù cũng phải có phong cách ngồi tù chứ.”
“Nàng không tắm ai ngủ với nàng chứ?” Mộ Dung Khanh mày mắt trợn ngược, phân phó Nghiêm Vinh: “Đi ngay.”
Nghiêm Vinh ấm ức xoay người: “Ta là võ quan ngũ phẩm, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800052/chuong-435.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.