Thương Mai cố ý ở trong viện tiếp Tôn Phương Nhi, gió lạnh, lá vàng rụng, một cảnh tượng tiêu điều.
Tôn Phương Nhi chậm chạp đến muộn, nàng ta mặc chiếc váy gấm màu trắng viên vàng, khoác chiếc áo choàng lông cáo mỏng màu trắng nhưng lại không làm mất đi vẻ lộng lẫy trong gió lạnh, trong lúc hành động, cất bước rất nhẹ nhàng.
Gương mặt mỏng manh, ngũ quan tinh xảo tự nhiên, làn da trắng như tuyết, thổi là có thể vỡ vụn, ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, đôi mắt long lanh, mũi nhỏ tinh tế, môi không thoa son cũng tự đỏ, khẽ cong môi mỉm cười, hàm răng trắng tinh đều tăm tấp.
Nàng ta rất cao, so với Thương Mai còn cao hơn, dáng người cao ráo mảnh mai, vừa vặn với độ dài chiếc áo choàng, phiêu du như gió, uyển chuyển như rồng múa.
Nữ tử như thế này, xưng là thần tiên cũng không quá.
Thương Mai trước đây cảm thấy mẫu thân Liên Thị đã là tuyệt mỹ, không ngờ Phương Nhi này lại hơn mẫu thân một bậc.
Nữ tử như này, yêu sâu sắc Mộ Dung Khanh, hắn vậy mà không một chút động lòng?
Khó mà tưởng tượng.
Ngay Thương Mai thân là nữ tử, nếu như không biết tính tình của nàng ta, chỉ nhìn dung mạo, đều có vài phần ái mộ.
Nam tử trong thiên hạ, chắc đều động lòng với nữ tử có mỹ mạo này?
Nàng ta đến trước mặt Thương Mai thì dừng lại, váy cũng dừng lay động, một đôi giày thêu chân trâu như ẩn như hiện, khẽ cúi người:
“Tôn Phương Nhi tham kiến Vương phi.”
Giọng nói uyển chuyển, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800046/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.