Xuất cung ở trên xe ngựa, Mộ Dung Khanh thấy Thương Mai cứ trâm mặc, bèn hỏi: “Có manh mối không?”
Thương Mai ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt của hắn vẫn có tia khát vọng, hy vọng có thể nghe thấy cô nói ra tin tốt.
Thương Mai nói: “Nốt ban đỏ trên mặt và mặt người trên cánh tay không phải cùng một loại bệnh, nốt ban đỏ trên người Hoàng thượng chắc là cũng có? Loại bệnh này gọi là ban đỏ cánh bướm, là bệnh về tổ chức liên kết mô có tính miễn dịch, được rồi, thuật ngữ chuyên ngành y học này không nói nữa, loại bệnh này, quả thật nghiêm trọng, ta cũng hiểu không thể chữa khỏi mà người nói, trên thực tế, ta cũng không thể trị tận gốc, nhưng khống chế một chút vẫn được.”
“Nàng có thể khống chế sao?” Mộ Dung Khanh gần như không dám tin: “Nàng từng gặp loại bệnh này sao? Loại bệnh này rất ít thấy, ít nhất ghi chép không nhiêu.”
“Ghi chép không nhiều, có lẽ là vì mọi người xem loại bệnh này thành bệnh bị nguyền rủa, xấu hổ đi gặp đại phu, cộng thêm y thuật ở đây của các người đều chẩn đoán đây là bệnh nan y, người mặc bệnh liên cảm thấy cầu y cũng không có tác dụng.”
“Y thuật ở đây của các người?” Mộ Dung Khanh nhìn cô: “Được rồi, trước tiên không băn khoăn điểm này, mặt người đó giải thích như nào? Đâu người nhỏ lồi lên, chắc không thể nói có thể trị khỏi chứ?”
“Đây không phải là bệnh, đây là Ký Sinh Thai, cổ đại gọi là Nhân Diện Sang chứ không phải là Quỷ Diện Sang, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800044/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.