Trái tim của Thương Mai thắt lại: “Vậy người trúng Đồng Mệnh Cổ, còn có triệu chứng đặc biệt gì không? Ngoài những điều ngươi vừa nói.”
“Rất khó biết có triệu chứng gì, nhưng bởi vì cổ trùng của Đồng Mệnh Cổ là ẩn nấp trong tim, cho nên có thể thông qua kích thích tim sẽ nhìn được phản ứng, người đã trúng Đông Mệnh Cổ, kích thích vào huyệt vị tương ứng với tim, tim sẽ đau nhói, đây là hoạt động của cổ độc ”
Viện phán nhìn sắc mặt của cô: “Vương phi, người bệnh mà người gặp được là ai?”
Thương Mai lắc đầu: “Không, không phải là người bệnh gì, chỉ là đột nhiên rất có hứng thú với cổ độc này mà thôi.”
Viện phán nói: “Cổ độc hại người không nhẹ, trong cung thâm sâu khó dò, Vương phi tốt nhất đừng ở trong cung nghiên cứu, Hoàng Thái hậu không thích.”
“Ta biết rồi” Thương Mai nói.
Ở trong cung không tìm được tin tức hữu dụng gì, khi xuất cung thì trời đã tối rồi.
Trở về phủ, Mộ Dung Khanh đợi cô về ăn cơm, lần này là ma ma xuống bếp nấu, tay nghề đương nhiên tốt hơn Thương Mai, một bàn bốn món mặn một món canh, canh đều nguội cả rồi.
“Đi đâu rồi?” Mộ Dung Khanh thấy cô bước vào cửa, bèn hỏi.
“Vào cung thỉnh an Hoàng thái hậu.” Thương Mai hàm hồ nói.
“Vậy sao? Chiêu mới đi thỉnh an sao?”
“Thỉnh an chiêu.” Thương Mai mỉm cười, múc canh cho hẳn.
“Kỳ lạ, ngay cả bản vương cũng không thể nói rồi sao?” Mộ Dung Khanh nói.
Thương Mai cầm đũa lên ăn: “Không có gì, có chuyện gì ta nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800041/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.