Chỉ thấy người tới chầm chậm cởi áo choàng ra, để lộ một gương mặt gầy gò tái nhợt.
Hoàng thái hậu chấn động cả người, bỗng nhiên đứng lên: "Trời ạ, là ai gia hoa mắt sao?"
Bà ta lảo đảo bổ nhào qua, người tới một tay đỡ lấy bà ta, thuận thế liền ôm lấy.
Lúc này Hoàng thái hậu mới có cảm giác chân thực, ôm chặt lấy nàng khóc nói: "Là cục cưng quý giá của ai gia đây mà!"
Mộ Dung Khanh cười tiến lên: "Được rồi, khóc cái gì chứ, cũng không thấy ghê tởm, tiểu cô cô không thể đứng lâu được, người vừa mời đi một đoạn, mau để người ngồi xuống đã."
Không sai, người tới chính là vị đại trưởng Công chúa nửa chết nửa sống Mộ Dung Tráng Tráng kia.
Hoàng thái hậu vội vàng buông nàng ta ra, Thương Mai tiến lên đỡ nàng ngồi xuống: "Cứ ngồi xuống trước đã, nhưng không được phép kích động."
"Không sao đâu!" Tráng Tráng thở hổn hển một hơi, đúng là thân thể của nàng ta suy yếu nhưng nghỉ ngơi hai ngày cũng tốt hơn rất nhiều rồi.
"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Ngươi tỉnh lại từ lúc nào? Tại sao ai gia lại không được thông báo?" Hoàng thái hậu lau khô nước mắt hỏi.
Thương Mai nói: "Thực ra là hai ngày trước đã tìm được Viên đại phu rồi, còn âm thầm mua sừng huyết linh dương, có sừng huyết linh dương làm thuốc dẫn, ngay ngày hôm đó nàng đã tỉnh lại rồi."
"Chuyện từ hai ngày trước sao không thông báo cho ai gia?" Hoàng thái hậu giận dữ.
Mộ Dung Khanh trấn an nói: "Đương nhiên không thể nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800025/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.